Chương 14: (Vô Đề)

Cuối cùng hai người nhìn nhau không nói gì, đều tách ra để tự bình tĩnh lại, nhưng Phó Bắc không rời khỏi, đứng cạnh tường không đi, ánh đèn nhu hòa chiếu lên gương mặt trắng bệt của cô, khiến vẻ cô đơn tịch mịch trên mặt càng thêm rõ ràng hơn, thoạt nhìn cả người trông khá suy sụp

Trong lúc này đây giữa hai người như có một bức tường không thể vượt qua, Kiều Tây không có cách nào buông bỏ được

Năm đó khi Phó Bắc xuất ngoại, Kiều Tây vẫn tâm tâm niệm tiệm tính toán cho sau này, vì để càng được đến gần đối phương hơn, cô đã đăng ký Đại học Bách Khoa, cô đã hỏi dự định sau này của Phó Bắc, Phó Bắc cũng nói sẽ ở lại Giang Đại học nghiên cứu, không ngờ sau đó lại không từ mà biệt

Đó là thời gian khó khăn nhất của Kiều Tây, không biết đến cùng là Phó Bắc đi nơi nào, mọi người xung quanh đều gạt cô, cô đi tìm Lương Ngọc Chỉ, đi tìm Trang Khải Dương, tìm hết tất cả những người quen biết, giống như mọi người đều đã thống nhất hết với nhau, bất luận có hỏi thế nào cũng sẽ không nói thật.

Sau này trong vòng nửa năm cô thử hết mọi cách để liên hệ Phó Bắc, gọi điện thoại, gửi bưu kiện, những cách dùng để liên lạc cô đều đã thử qua, thậm chí viết thư tay đưa cho Lương Ngọc Chỉ để nhờ bà truyền lại, nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển

Thời niên thiếu của cô, vẫn luôn đuổi theo Phó Bắc, nhưng rồi lại như công dã tràng không bệnh mà mất

Hiện thời cũng đã từ từ hiểu ra, đã sắp thoát ra được, thì Phó Bắc lại về nước, vẫn là không cách nào thực sự thoát ra

Kỳ thực giữa lúc đó Phó Bắc cũng đã từng trở về, khi bà nội Phó qua đời, nhà họ Phó rối thành một nùi, đó là một mùa đông lạnh lẽo, gió lạnh giang thành như dao cắt.

Kiều Tây đang làm bài thi cuối kỳ ở trường, thi xong nghe được tin lập tức chạy về đại viện, nhưng không thấy Phó Bắc đâu, nửa đêm cô lén lút chạy vào nhà họ Phó, còn chưa kịp hỏi một câu, Phó Bắc đã để cô quay về

Cô không chịu đi, là bị mẹ Trần kéo đi

Lương Ngọc Chỉ canh trước cửa nhà họ Phó không cho cô vào, nói vẻ xa cách lạnh nhạt:

"Đừng làm khó con bé."

Cho đến khi lại xuất ngoại, cô cũng chưa từng gặp lại Phó Bắc

Mọi chuyện đề có nguyên nhân, dù sao cũng phải có lý do nào đó, hai năm đầu cô vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, biết được Phó Bắc học ở đâu sau đó cô còn qua Mỹ một chuyến, nhưng vẫn luôn không có đáp án, hiện tại sẽ không suy nghĩ nữa, không có ý nghĩa gì, nói đi nói lại, cũng chỉ là một sự lựa chọn mà thôi

Có người xuất phát từ nỗi khổ riêng, nhưng sẽ có người chịu tủi thân, một đoạn tình cảm thì phải có hai người cùng gánh vác

Kiều Tây vẫn mặc kệ Phó Bắc như cũ, mặc cô ấy một thân quần áo ẩm ướt, cô làm chuyện của mình, nơi Phó Bắc đứng đã có nước đọng, tụ lại thành một vũng, ướt hết cả người.

Bỗng Kiều Tây cũng phản ứng kịp trên người mình vừa mới bị người này ôm lấy

Cô xem như cũng có lương tâm, mang ly nước ấm đến

Phó Bắc nâng tay nhận lấy, chỉ không ngờ bàn tay lạnh như băng chạm vào tay cô, cô nhanh chóng rút tay lại, suýt làm rơi cái ly xuống

"Thời gian không còn sớm nữa."

Cô nói, ý muốn đuổi người

Dường như Phó Bắc lại nghe như không hiểu, chậm rãi uống hết nước, nói:

"Thứ hai tuần sau sinh nhật ông nội."

Kiều Tây ngẩn người, hồi lâu, ừ một tiếng

Có đến không? Phó Bắc hỏi, rõ ràng có chút đề tài không thể nói rõ trực tiếp trong lúc này, nên tránh đi, chuyển sang đề tài khác

Để xem sao.

Kiều Tây không hứng thú lắm, vẻ mặt bình tĩnh

Cô không có ý giữ người lại, vừa nhắc đến người nhà họ Phó thì không muốn nhiều lời thêm, lạnh nhạt đi về phòng

Phó Bắc ở phía sau đột nhiên nhẹ gọi: Kiều Tây - -

Cô không lên tiếng, nhưng dừng lại bước chân

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!