Cảnh sát tìm đến cửa, bất kể mục đích là gì, nghe có vẻ đều không phải chuyện tốt.
Ánh mắt của Itakuya khá bất an, tuy nhiên cảm xúc của cậu bé lại khó có thể lây lan sang Hastur -
Bởi vì trong thực tế, "chính phủ", "sở cảnh sát" đều đã là quá khứ không còn tồn tại.
So với sự bất an, thái độ của Hastur thiên về sự tò mò khám phá, dù sao bộ phận cơ động mà hắn thuộc về trong công ty, về bản chất chính là "cảnh sát" hậu hiện đại. Tính kỹ ra, hắn thậm chí còn có thể coi là đặc nhiệm.
"Ta đi tiếp đón, nhóc ở trong phòng nghỉ ngơi."
Hastur nhanh chóng đưa căn phòng nhỏ giam Nisen, căn phòng trống chứa đồ y tế nhét xuống tầng hầm, rồi dứt khoát dỡ bỏ cầu thang dẫn xuống hầm, đảm bảo dù cảnh sát vào lục soát cũng không thể phát hiện sự tồn tại của nó.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Hastur mới ra ngoài để chứng kiến nghề nghiệp đang tuyệt chủng... à không, tiếp đón tiền bối trong ngành.
Không giống như Hastur tưởng tượng, lực lượng cảnh sát đến trại mồ côi, ổ tệ nạn này không đủ, thậm chí chỉ có một người.
Vị cảnh sát đơn thương độc mã, dũng cảm xông vào hang ổ kẻ cướp này còn trang bị thật keo kiệt, một bộ đồng phục cảnh sát, một khẩu súng điện
- đó là tất cả những gì y có.
Hastur đứng sững trước cửa, khó hiểu nhìn cảnh tượng có thể nói là tự sát này: "Đồng nghiệp của ngài đâu? Đang mai phục gần đây sao?"
"Cái gì đồng... ồ!" Trên khuôn mặt bối rối của viên cảnh sát tóc xám, thoáng hiện lên vẻ bừng tỉnh "thì ra còn có thể bịa ra như vậy", "Ồ, khụ, đúng vậy."
Y nghiêm mặt, gật đầu: "Tôi là thám tử Dustin thuộc sở cảnh sát khu Phoenix, có một vụ án muốn nói chuyện với trẻ mồ côi ở đây... nếu tiện?"
"..." Hastur im lặng vài giây, nghiêng người tránh ra cửa, thầm nghĩ chắc chắn không có cảnh sát nào khác xung quanh.
Họ đi qua đại sảnh, thẳng tiến đến văn phòng.
Khi đi ngang qua tấm gương lớn ở góc hành lang, cảnh sát tiên sinh vô tình liếc nhìn, mới chợt nhận ra trang phục của mình có chút không chỉnh tề.
Y vội vàng luống cuống tay chân lau đi vết sốt cà chua trên ngực, kéo lại chiếc cà vạt lỏng lẻo, xấu hổ cười với Hastur, cố gắng nén mái tóc dựng ngược lên vì ngủ trong xe tuần tra.
*Đây là một người trẻ tuổi nhiệt huyết với công việc cảnh sát.*
Hastur rất dễ dàng đưa ra phán đoán.
Hắn không ngửi thấy bất kỳ mùi nói dối, âm mưu nào trên người thám tử, chỉ có sự mệt mỏi và sức sống.
Công việc bận rộn đến mức không có thời gian chăm lo cuộc sống đã không làm mòn nhiệt huyết và tham vọng của viên cảnh sát tóc xám, chỉ khiến y càng vấp ngã càng kiên cường, thậm chí liều lĩnh một mình xông vào hang ổ băng đảng để điều tra vụ án trong tay.
"Ưm..." Đôi mắt xanh của thám tử Dustin nhìn quanh, có chút không chắc chắn hỏi, "Tôi tưởng giờ này sẽ có thành viên băng đảng đang nghỉ ngơi ở trại mồ côi?"
"Tôi không bao giờ hỏi đến chuyện của các băng đảng." Hastur, người vừa chôn xác quái vật tên đỏ dưới sân trước, mặt không đổi sắc mở cửa văn phòng viện trưởng.
"Được rồi." Thám tử Dustin từ bỏ việc quản lý chuyện truy quét m* t** và băng nhóm, đó không phải là lĩnh vực công việc mà y phụ trách, và cũng vượt xa năng lực hiện tại của y.
"Tôi muốn tìm một đứa trẻ bẩm sinh tàn tật, mắc nhiều bệnh di truyền bẩm sinh. Cha của cậu bé tên là Philip Brown?"
Hastur biết Dustin đang tìm ai:
"Tôi vừa đưa cậu bé đi phẫu thuật gen hôm qua, cậu bé vẫn đang trong thời gian hồi phục, hiện chưa tỉnh lại. Không bằng ngài kể cho tôi nghe về vụ án này? Xem tôi có biết thông tin gì ngài cần không, có lẽ Itakuya đã từng kể cho tôi nghe."
Thật ra, Hastur không hề hứng thú với việc tiếp tục công việc ngoài đời trong game. Nếu không phải đã hứa sẽ làm tròn trách nhiệm của một người cha, mà Itakuya hiện tại lại không tiện gặp người ngoài, hắn căn bản sẽ không nhiều lời nói thêm câu này.
Nhưng phản ứng của Dustin thực sự khiến hắn kinh ngạc:
"Itakuya?? Itakuya nào?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!