Chương 37: (Vô Đề)

[Ngày 26 tháng 11 · 2:55 sáng · Phố Joy · Quán bar Red Cube]

Hastur vừa mở mắt đã có một tấm biển đèn neon ập thẳng vào mặt. Hắn theo phản xạ né tránh, bị "tấm biển" nắm chặt lấy hai cánh tay, mới nhận ra thứ có vẻ như bị chập mạch trước mặt không phải là "tấm biển đèn", mà là G8273.

Hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía chân giường, cái xác của Lancel Vincent vẫn cứng đờ ngồi ở chỗ cũ.

Bàn tay G8273 đầy tia điện thô bạo kẹp lấy cằm hắn, buộc hắn phải quay đầu lại: "Cậu vừ█a ▅▊đi đâu?"

Giọng G8273 rõ ràng lẫn lộn tạp âm điện, nghe như âm thanh tổng hợp chất lượng kém của thời kỳ cũ.

Trạng thái của hắn ta hoàn toàn không bình thường. Lưới ảo ảnh ánh sáng vốn có vẻ đẹp trật tự và thần thánh, giờ đây lốm đốm chớp nháy. Một số bộ phận thỉnh thoảng mọc ra những khối thịt đặc, đôi khi lại lóe lên những khối pixel hỗn loạn như một màn hình TV bị hỏng.

Ánh mắt Hastur không tự chủ được mà dõi theo G8273, khó mà không nhận ra sức mạnh hỗn loạn mạnh mẽ và đầy hấp dẫn đang thoát ra từ cơ thể hắn.

Sức mạnh dâng trào này chẳng khác nào bày ra một bàn tiệc thịt nướng thịnh soạn trước mặt một người đang đói meo, khiến khoang miệng Hastur bắt đầu tiết ra rất nhiều nước bọt một cách mất kiểm soát:

"Anh mới là người đi đâu? Trên người anh..."

Cơn đói bụng cồn cào trong dạ dày.

Hastur không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ảo ảnh hỗn loạn trước mặt, thậm chí còn cảm thấy sức mạnh này tỏa ra hương thơm, hấp dẫn đến nỗi nước dãi chảy ba thước.

Trong lúc tâm thần xao động, hắn bị bàn tay G8273 đẩy vào bụng dưới, va ngược vào thành giường.

Khi ngã xuống, chiếc giường sắt cố tình làm rẻ tiền phát ra tiếng "kẽo kẹt" đầy ám muội.

Dòng điện kêu xèo xèo, không ngừng chảy qua bề mặt ảo ảnh của G8273.

Hắn cúi xuống nhìn Hastur, hai tay chống hai bên đùi Hastur: "Quét cái hộp đó, cậu đã thấy tôi đi đâu."

"Cậu cũng thấy tôi biến mất. Nhưng cậu không định cứu tôi."

Hastur bị dồn ép, phải ngửa người ra sau.

Hắn dùng cánh tay trái chống lên giường, tay phải giơ lên ấn vào má của ảo ảnh: "Tôi thấy anh lại say hỗn loạn rồi, anh đã nuốt những thứ này ở đâu..."

Đúng rồi? Trong khoảng thời gian hắn offline, hắn không hề mất đi sức mạnh, điều này có nghĩa là sức mạnh hỗn loạn trên người G8273 hiện tại không phải là do nuốt hắn, vậy thì còn có thể đến từ đâu?

Hắn đột ngột vươn xúc tu tinh thần, quét qua bản sao trong suốt trong chiếc hộp ở tầng hai.

Chiếc hộp vốn vẫn phát sáng giờ đã tắt ngúm, thoạt nhìn giống như một khối gạch vuông lớn làm bằng nhựa hoặc thủy tinh bình thường.

Những người vây quanh "Hộp Pandora" đều sôi nổi nghi ngờ, Diego Vincent do dự chỉ vào khối gạch lớn đã không còn sáng:

"Tại sao nó lại tắt vậy? Lão Vincent, ông không phải là tùy tiện mang một món đồ thủ công phát sáng đến để đùa giỡn chúng tôi đấy chứ?"

Hank Vincent rõ ràng cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nhưng người sống càng lâu càng bình tĩnh. Ông ta chỉ dùng gậy chống xuống đất một cái, nghiêm giọng nói:

"Trông tôi giống loại người sẽ lãng phí cả một đêm, chạy đến một câu lạc bộ thoát y chỉ để đùa giỡn sao?"

"Đây là di vật cuối cùng của Cornelius trước khi mất tích, không ai biết nó phải trông như thế nào. Ngay cả tôi, cũng chỉ thăm dò được tin tức rằng Cornelius đã từng nghiên cứu một loại vật chất ngoài hành tinh trước khi rời khỏi Michael's Wing."

"'Conners chìm', bao gồm cả bản sao này, đều là kiệt tác mà ông ta đã tạo ra trong giai đoạn đó."

Tổng cục trưởng khoanh chân ngồi trên chiếc ghế sofa đơn gần nhất, một tay chống trán, tay kia thưởng thức một khẩu súng lục:

"Vậy nói một cách khách quan, ông nói có thể dùng 'Conners' và thứ này để mở một loại... đường hầm không gian, từ đó 'khai thác tài nguyên ngoài hành tinh', chỉ là 'tin tức thăm dò được'? Hư cấu? Tự mình suy diễn?"

"Tôi đã đích thân nghe Cornelius nói những lời này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!