Chương 16: (Vô Đề)

"Tôi khuyên anh nên mau đi tìm chết đi." Hastur đẩy thủy thủ ra, không ngoảnh đầu lại mà bay lên thang cuốn.

Dustin lẽo đẽo theo sau, co đầu rụt cổ như muốn chui vào khe đất: "Tôi cứ tưởng kế hoạch ban đầu của chúng ta là *lẻn vào* nơi này, *âm thầm* hoàn thành nhiệm vụ!"

Hastur cho rằng hoàn thành nhiệm vụ mới là trọng điểm: "Chẳng phải chúng ta đã lên thuyền thành công rồi sao?"

Dustin: "…... Đúng là rất thành công."

"Anh cứ chờ xem, mười phút nữa, cả con thuyền này sẽ biết, trên thuyền có một vị khách và một thủy thủ từng có một chân với nhau, nhưng không may lại thành oán tình. Giờ một người hỏi người kia 'Cậu muốn tuẫn tình à?", một người thì mắng người kia "Mau mau đi chết đi!"

"

Tiếng nhạc trầm thấp từ khoang thuyền vọng ra khi họ lên đến cuối thang cuốn.

Dustin im bặt, Hastur đi theo người phục vụ qua hành lang, đến nhà hát lớn ở tầng dưới.

Ngoài cửa nhà hát có một tháp rượu cao lớn, chất lỏng màu vàng kim dưới ánh đèn phản chiếu ánh mật ong mê người.

Mỗi khi có một vị khách bước vào nhà hát lớn, sẽ có một người phục vụ mỉm cười lấy một ly từ tháp rượu và đưa cho khách.

"Cái gì vậy?" Dustin cảnh giác rúc vào bên người Hastur thì thầm, "Sao vào nhà hát lại phát rượu? Rượu đó có thuốc mê à? Hay có thêm công nghệ sinh học gì?"

"Không quá giống, không ngửi thấy mùi "phụ gia"." Hastur đột nhiên nhớ ra điều gì đó, từ trong áo choàng vàng lấy ra phần thưởng nhiệm vụ đầu tiên nhận được—một mảnh nhật ký bị hỏng của Giáo phái Cái Nôi.

?

Cuốn nhật ký được bảo quản rất tốt, chất lỏng màu vàng trên giấy phảng phất như thể vừa mới khô. Dưới những vệt ẩm ướt loang lổ, có vẻ là công thức pha chế một loại đồ uống nào đó.

Dustin nheo mắt nhìn: "

"....…Uống *rượu mật ong vàng*...… cơ thể và linh hồn sẽ rơi vào trạng thái đình trệ, Byager sẽ đưa chúng ta xuyên không gian…"

"

Y hít một hơi lạnh: "Sẽ không phải là thật chứ??"

Nếu đặt ở một tuần trước, thám tử Dustin, người hết lòng tin vào khoa học, tuyệt đối sẽ không hỏi câu này. Nhưng ai bảo bây giờ bên cạnh y lại là Hastur bản thể!

Hastur ít nhiều cũng bị khơi dậy chút hứng thú, lướt đến bên người phục vụ và nhận lấy ly rượu—

Tay người phục vụ đưa rượu bỗng nhiên vòng lại, khéo léo tránh được xúc tu tinh thần của Hastur.

Một tia sáng xanh lục lóe lên trong đôi mắt nâu xinh đẹp của người phục vụ, G8273 đưa tay ngửi mùi rượu: "Mật ong hoa đoạn, lô hội, ma hoàng, bột mì… ủ lâu năm trong thùng gỗ sồi, thêm một ít lá vàng trang trí. Khả năng cái thứ này có thể "làm linh hồn đình trệ" là cực kỳ thấp."

Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn Hastur một cách đầy ẩn ý: "Trước đây cậu có từng uống rượu chưa?"

"Chưa. Có vấn đề gì sao?" Hastur trực tiếp bay đến bên tháp rượu, tự mình cuốn lấy một ly rượu xuống, "Anh lại muốn phát biểu cao kiến gì?"

"Không có cao kiến, tôi cũng chưa từng uống." Người phục vụ nhìn chằm chằm vào ly rượu đẹp đẽ trong tay với ánh mắt tò mò mới lạ, giọng điệu có chút tiếc nuối, "Vậy nên để đề phòng bất trắc, ít nhất một người trong chúng ta phải giữ tỉnh táo. Cậu đã muốn thử ly rượu này, vậy tôi sẽ không động vào."

G8273 lịch sự đặt ly rượu mình đã ngửi lên mặt bàn đặt đầy ly rỗng, khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta chuyển sang một quý ông trẻ tuổi khác có vẻ ngoài đĩnh đạc, đang chuẩn bị vào hội trường, làm động tác mời Hastur: "Đi cùng chứ?"

"…" Hastur nghe thấy thám tử Dustin ở phía sau rít lên từng luồng khí lạnh như bị đau răng. Suy xét đến khả năng chịu đựng tâm lý yếu ớt của thám tử, hắn liền bước vào nhà hát, ngồi xuống hàng ghế phía sau thì đèn trần nhà hát vừa lúc tắt.

Trong nhà hát trở nên yên tĩnh, chỉ còn vài tiếng thì thầm, và lác đác vài vị khách vẫn đang lần lượt vào chỗ.

G8273 không động thanh sắc đeo kính râm, che đi đôi mắt quá nổi bật trong bóng tối của mình: "Hãy nhìn những người ở hàng thứ ba đến thứ năm khu vực bên trái."

"?" Hastur vẫn đang nhấm nháp rượu mật ong vàng do con người ủ, nghe vậy liền nhìn sang bên trái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!