Chương 14: (Vô Đề)

Một nhân loại có mặt duy nhất ở đây đang vì sự hiểu lầm của mình mà sám hối, bởi vì giây tiếp theo, Hastur tưởng chừng đang tán tỉnh lại vung xúc tu tinh thần lên, một roi đánh nát hệ thống điện của chiếc xe tuần tra, khiến Dustin kêu lớn một tiếng thảm thiết: "Á!!! Tôi còn tưởng hai người trò chuyện rất vui vẻ!!"

Hastur kỳ quái nhìn Dustin một cái: "Khi nào? Tôi vừa nãy còn đang chế giễu mà."

"??" Dustin ngã úp xuống chiếc xe mới bị bẹp dúm phần đầu, trong não bắt đầu điên cuồng suy nghĩ về "một trăm kỹ xảo viết báo cáo", "làm thế nào để sếp chấp nhận hiện thực, cùng một ngày, xe mới cấp đã hỏng", "phi nhân loại các vị đều đem chế giễu làm như tán tỉnh vậy sao?"

Hastur cho rằng tư tưởng của con người thật sự quá ô uế, trong thế giới của phi nhân loại không có thứ gọi là tán tỉnh. Họ chỉ giao phối vì mục đích sinh sản, mục đích rõ ràng, quá trình minh bạch, không khác gì công việc công khai:

"Tôi không ngồi xe đạp. Ở sân sau có vài chiếc xe gia đình đời cũ, của băng Ưng để lại, anh có thể chọn một chiếc mà lái ra."

Lời nói của Hastur ngắn gọn và mạnh mẽ, giống hệt như mệnh lệnh quân sự của huấn luyện viên.

Dustin theo bản năng đứng dậy đi về phía sân sau, đi được một đoạn thì chợt nhớ ra điều gì đó: "—Băng Ưng!"

Y chợt tỉnh ngộ: "Trước đây tôi hỏi anh họ đi đâu hết rồi, anh nói không biết – anh thật sự không biết, hay là đã... Đem bọn họ xử lý hết rồi?"

Hastur đáp lại bằng một cử chỉ thúc giục kín đáo...

Việc phá nát chiếc xe tuần tra có thể khiến G8273 nản lòng mà rút lui không? Hiển nhiên không thể.

Sau khi lên đường cao tốc, Hastur bắt đầu cảm nhận được sự hiện diện khắp nơi của AI đó:

Đèn giao thông trên đường sẽ thay đổi; biển quảng cáo trên đường cũng thay đổi; thậm chí cả người đi đường cũng đột nhiên đồng loạt quay đầu như cú, trợn mắt xanh nhìn sang.

Lúc đầu, Dustin còn sụp đổ chửi rủa, sau lại phát hiện G8273 không có ý định tấn công, phản ứng của y dần dần trở nên thờ ơ, thậm chí còn chủ động giảm tốc độ trước biển quảng cáo...

"Bây giờ nó đang giới thiệu tập tính sinh sản của sứa lòng vàng." Dustin chỉ vào một tấm biển quảng cáo nói, "Đây có được coi là một dạng quấy rối t*nh d*c không?"

Hastur không cảm thấy có mối liên hệ nào giữa hai điều này.

Thứ nhất, bộ phim tài liệu đó không phải vừa mở ra đã chiếu tập tính sinh sản. Thứ hai, giống như con người và mèo không hề liên quan gì nhau, hắn và sứa lòng vàng cũng không có bất kỳ mối liên hệ nào.

Hắn cùng lắm chỉ cảm thấy bực bội dưới cái nhìn chăm chú đến nghẹt thở này: "Muốn đánh nhau thì đánh đi, làm mấy trò vớ vẩn không đau không ngứa này làm gì?"

Hastur hạ cửa kính xe xuống.

Một cục lông đen sì lập tức chen qua khe cửa sổ, đệm chân giẫm lên áo choàng vàng của Hastur, lười biếng nằm xuống cuộn tròn thành một chiếc bánh mèo:

"Cậu và tôi đều biết rõ, bây giờ ra tay sẽ không có kết quả tốt đẹp, hà tất phải nói những lời tức giận như vậy? Chi bằng tiếp tục bàn bạc về đề xuất trước đó của cậu

- ví dụ, đưa tôi đi gặp lão Neil, tôi có thể đưa ra lợi ích gì."

Tai của con mèo robot vẩy một cái, chiếu lên phía trên đầu một hình ảnh ba chiều, nội dung lại là cảnh Hastur đột nhập phòng phẫu thuật, biến đổi Itakuya vài ngày trước: "Cậu đã tạo ra một quyến tộc."

"Là con nuôi." Hastur rũ con mèo trên áo choàng vàng xuống đất, không thèm để ý đến con mèo công nghiệp quá "sống động" này, "Vậy thì sao, anh muốn dùng đoạn băng giám sát này làm gì? Gửi đến sở cảnh sát, để loài người vây bắt quái vật sao?"

"Tôi đâu có ý định để con người đến trại trẻ mồ côi chịu chết."

Mèo đen ý đồ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, l**m mép rồi khoanh chân trước nằm xuống đất, gần như hòa cùng một thể với bóng tối:

"Tôi chỉ nghe thấy lời hứa của cậu với đứa trẻ đó trong đoạn giám sát, đoán rằng cậu có thể cần sự giúp đỡ của tôi – tối qua cậu từng tháo một đoạn mã bị ô nhiễm ra khỏi người tôi, tôi có thể dùng nó để tạo ra một cơ thể người cho đứa trẻ trong video."

Nó giơ chân trước lên, trước mặt Hastur, làm trò xóa đoạn giám sát của phòng khám bác sĩ đen: "Vậy nên, nếu hài lòng với lợi thế giao dịch và sự thành ý mà tôi đưa ra, chi bằng tạm thời hợp tác?"

Thám tử Dustin nhanh chóng liếc qua gương chiếu hậu.

"?" Hastur nhìn lại, "Sao vậy?"

"Ừm—" Thám tử Dustin lộ ra vẻ mặt bối rối kiểu "vấn đề này giải thích với các vị phi nhân loại thế nào đây", "Thì... nói chung, sự thay đổi cảm xúc của con người chúng tôi không nhanh đến thế? Chúng tôi thường không hợp tác với kẻ thù suýt g**t ch*t mình đêm hôm trước?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!