Hôm sau, tại Ngự hoa viên, ta bắt gặp Quý phi được đám đông vây quanh.
Nàng ta vẫn đẹp rực rỡ, vẻ đẹp khiến người khác không thể rời mắt.
Thế nhưng, nàng ta đã buông bỏ chút kiêu ngạo, hòa mình vào nhóm các nữ nhân từng chung chăn gối với Bùi Khải, trên môi nở nụ cười đầy đắc ý.
Thu Vũ Miên Miên
Chỉ là, trong nụ cười ấy, ẩn chứa bao nhiêu nuối tiếc và oán hận, chắc chỉ có mình nàng ta mới hiểu được.
"Thì ra Quý phi cũng ở đây. Hôm nay Bổn cung không khỏe, Dung tần, theo Bổn cung hồi cung thôi."
Hoàng hậu nhìn thấy nàng ta, lập tức kéo tay ta nói.
Quý phi liếc nhìn Hoàng hậu, trong ánh mắt là sự khinh bỉ.
Có lẽ không chỉ nàng ta, mà cả hậu cung này, hiếm ai kính trọng vị Hoàng hậu nhu nhược này.
Sự tôn trọng dành cho nàng ấy cũng chỉ là lời nói ngoài miệng.
"Hoàng hậu nương nương thân thể không khỏe, sao lại kéo thêm người khác rời đi? Phục Linh, ngươi thấy Bổn cung mà không hành lễ, có phải đã quên mất vị chủ cũ này rồi không?" Giọng nói đầy uy hiếp.
Ta đã quen rồi, thậm chí không phản kháng: "Phục Linh tham kiến nương nương."
Đây là lần đầu tiên ta gặp lại Quý phi kể từ khi được sủng ái.
Thế nhưng, ta hiểu rõ, trong lòng nàng ta, ta chẳng khác nào bó thuốc nổ.
Dù nàng ta đã cố thu mình, tỏ ra dịu dàng và mềm mỏng, cũng không thể thay đổi được bản tâm.
Trái lại, thời gian càng dài, thuốc nổ lại càng khô. Chỉ cần ta hé miệng, là đủ để châm ngòi dây dẫn, khiến lửa bùng cháy, cuối cùng nổ tung kinh thiên động địa.
Quả nhiên, nàng ta lạnh lùng cười một tiếng, giọng điệu đầy châm chọc:
"Đúng là không biết lễ nghi! Bổn cung là Quý phi, còn ngươi chẳng qua chỉ là một phi tần. À, Bổn cung suýt quên, ngươi vốn dĩ chỉ là một tỳ nữ rửa chân trong cung của Bổn cung. Thấy lại chủ cũ, cớ gì không quỳ xuống hành đại lễ?"
Trước mặt bao người, nàng ta cố ý nhắc lại chuyện cũ, rõ ràng là muốn hạ nhục ta.
Những phi tần khác, gia thế đều không tầm thường, nghe vậy mặt hiện rõ vẻ khinh thường.
"Thì ra là một tỳ nữ rửa chân, thân phận thấp kém như vậy, sao có thể đứng ngang hàng ở đây với chúng ta?"
"Đừng quỳ ở đây nữa, trước chỉ nói là cung nữ trong cung Quý phi, không ngờ lại là loại hầu hạ thế này. Đứng gần thôi đã muốn nôn rồi."
"Thúi c.h.ế. t mất, toàn là mùi nghèo khó, chẳng trách Bệ hạ chán ghét nàng ta, chỉ là một phút mới mẻ mà thôi."
"Ngươi..."
Hoàng hậu vừa định lên tiếng thì đã bị ta kéo nhẹ tay áo.
Nàng ấy nhìn sang, đúng lúc ta đã khẽ nâng váy, quỳ xuống trước mặt Quý phi, cúi đầu đập mạnh xuống đất, rồi bình tĩnh nói:
"Phục Linh, tham kiến Quý phi nương nương."
Quý phi sững sờ hồi lâu không nói gì, chỉ bước tới nâng cằm ta lên, đôi mắt đẹp ánh lên hận thù, lạnh lẽo và âm trầm, nghiến răng nói nhỏ:
"Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì? Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Bệ hạ và Bổn cung có chút bất hòa, ngươi liền thừa cơ chen vào. Nhưng ngươi có biết, trong lòng Bệ hạ chỉ có Bổn cung, mãi mãi chỉ có Bổn cung. Chỉ cần Bổn cung hơi yếu mềm một chút, ngươi sẽ chẳng là gì cả! Tiện nhân!"
Nàng ta nghiêng nước nghiêng thành, kiêu ngạo, phóng túng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!