Chương 75: Hết

Mặc dù Triệu Mộ Dư nói sẽ tự mình giải thích rõ ràng với mẹ Triệu, nhưng sau khi trở về từ Lạc Thành, chuyện này cứ lề mề mãi không có kết quả.

Vì cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để bị người lớn tra hỏi, nên cô cố tình tránh né.

Nhưng, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Điều phải đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt.

Mãi cho đến khi trì hoãn một tuần, Triệu Mộ Dư cuối cùng mới quyết tâm hành động, sau khi thông báo cho mẹ mình một tiếng, cô mua vé xe về Đồng Thị.

Khi cô về đến nhà, ba vị phụ huynh đã ngồi trên sofa vừa xem TV vừa chờ cô.

Triệu Mộ Dư thấy vậy, thay giày bước vào nhà, trước hết tặng quà cho ba vị phụ huynh, sau đó uống một ngụm nước, hắng giọng, không dài dòng làm nền gì, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay mời ba vị đến đây, chủ yếu là muốn nói về chuyện của con và Giang Chu Trì."

"Chỉ có vậy thôi à." Mẹ Triệu có vẻ rất thất vọng, kèm theo vẻ chê bai: "Mẹ cứ tưởng lần này con về là để bàn bạc chuyện kết hôn chứ."

Triệu Mộ Dư: "?"

Cô đầy dấu chấm hỏi.

Cái gì mà, chỉ có vậy thôi à…?

Trước đây không phải còn gọi điện thoại liên tục mấy đêm liền hỏi về mối quan hệ của cô và Giang Chu Trì sao, sao đột nhiên lại thay đổi tính nết vậy? Đây còn là mẹ cô không?

Triệu Mộ Dư không biết mẹ Triệu đã trải qua chuyện gì, đang định hỏi, lại nghe mẹ Triệu nói: "Chuyện của hai đứa, Tiểu Giang đã nói rõ với chúng ta rồi. Nếu đợi con về, không biết chúng ta phải đợi đến khi nào nữa."

Triệu Mộ Dư: "?"

Giang Chu Trì lại gọi điện thoại cho mẹ cô sau lưng cô từ lúc nào? Hơn nữa sau đó lại không nói cho cô biết?!

Vấn đề này chưa kịp giải quyết, vấn đề khác lại xuất hiện. Triệu Mộ Dư lo lắng Giang Chu Trì nói quá rõ ràng, vội vàng hỏi: "Anh ấy nói với mọi người như thế nào?"

Mẹ Triệu: "Còn có thể nói thế nào, đương nhiên là dùng miệng nói rồi."

Triệu Mộ Dư: "…"

Sao cô lại cảm thấy mẹ cô vẫn có chút không hài lòng về việc cô không tự mình giải thích nhỉ.

Bố Triệu đã quen với không khí này, rất tự giác đứng ra bảo vệ sự hòa thuận trong gia đình, biết Triệu Mộ Dư thực sự muốn hỏi gì, ông giải đáp thắc mắc của cô: "Tiểu Giang cũng không nói gì nhiều, chỉ là mẹ con hỏi gì, nó trả lời nấy."

Nói xong, bố Triệu dường như nhớ ra điều gì đó, vỗ trán bổ sung: "À, còn nói nó rất thích con, không phải nhất thời hứng thú mới ở bên con, bảo chúng ta yên tâm giao con cho nó. Con xem, Tiểu Giang đứa bé này từ nhỏ đã hiểu chuyện, chúng ta có gì mà không yên tâm chứ, đúng không, lão Giang."

Triệu Mộ Dư: "…"

Cô nghe xong bình tĩnh "ồ" một tiếng, nhưng tai lại hơi nóng.

Giang Chu Trì lúc nào cũng nghĩ xa hơn cô một bước.

May mà lần này anh không nói gì không nên nói, chỉ là những lời này nghe cứ như đến nhà dạm hỏi vậy. Cô còn tưởng Giang Chu Trì sẽ tiện thể méc tội cô, nói cô đã đối xử tệ bạc với anh như thế nào.

Bố Triệu tinh mắt phát hiện ra sự khác thường của Triệu Mộ Dư, ông khẽ cười với mẹ Triệu, rồi hỏi: "À, Tiểu Giang hôm nay có về không?"

Nghe câu này, Triệu Mộ Dư hoàn hồn, theo bản năng nhìn bố Giang, trả lời: "Không về, gần đây công việc anh ấy khá bận."

Lẽ ra cô muốn nói thêm một câu "nhưng đợi tháng sau anh ấy xong việc, sẽ cùng con về chúc mừng sinh nhật chú Giang", nhưng lại sợ đây là một lời hứa suông, khiến bố Giang hy vọng rồi lại thất vọng.

Cô mong mối quan hệ giữa Giang Chu Trì và bố Giang có thể hàn gắn, nhưng cô không có tư cách quyết định việc Giang Chu Trì có nên hàn gắn hay không.

Mặc dù vậy, bố Giang vẫn cảm nhận được ý tốt của Triệu Mộ Dư, cười tủm tỉm nói: "Vậy là nó không có phúc ăn bữa tối thịnh soạn mà chú và bố con làm rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!