Chương 49: (Vô Đề)

Triệu Mộ Dư đang nhẹ nhàng xoa đầu Giang Chu Trì, nghe anh nói vậy, cô lập tức dừng động tác.

Cô không đáp lại câu "hẹn hò đi" chẳng đâu vào đâu kia, chỉ gọi tên anh: "Giang Chu Trì."

Giang Chu Trì: "Ừm?"

"Anh đúng là chẳng biết điểm dừng là gì." Triệu Mộ Dư lại siết chặt tay, giọng không chỉ cao hơn mà còn lấy lại vẻ thẳng thừng thường thấy: "Em nói chuyện tử tế anh không nghe, cứ phải để em mắng chửi mới chịu hả! Mau thay giày rồi đi ngay!"

Không khí ấm áp ban nãy lập tức tan biến.

Giang Chu Trì vẫn vùi đầu trên vai Triệu Mộ Dư, nghe vậy, anh khẽ cười, thản nhiên chấp nhận lời nhận xét này của cô.

Anh quả thực không biết dừng lại, lúc nào cũng tham lam muốn nhiều hơn.

Tuy nhiên, bị cô quát một trận, cuối cùng anh cũng không còn nằm ì trên người Triệu Mộ Dư nữa, đứng thẳng dậy, nghe lời cô, thay dép đi trong nhà ra, sau đó cầm mũ và khẩu trang trên tủ giày, định rời đi.

Thấy thế, Triệu Mộ Dư biết Giang Chu Trì chịu đi rồi thì nhẹ nhõm hẳn, vội vàng mở cửa cho anh.

Trong nhà dù sao cũng ấm áp hơn ngoài trời.

Mãi đến khi cửa vừa mở, gió lùa vào, Triệu Mộ Dư mới chú ý đến chiếc áo len mỏng manh của Giang Chu Trì, nhớ lại bàn tay anh ban nãy hơi lạnh, cô định bảo anh qua căn 1702 lấy một chiếc áo khoác.

Ai ngờ, đúng lúc đó, cửa căn 1702 lại mở ra.

Tùng Hàm ra ngoài đổ rác.

Vừa mở cửa, anh ta đã nhìn thấy Giang Chu Trì, sững người ba giây, xác nhận mình không bị hoa mắt rồi lập tức kinh hãi dán cả người vào tường: "Trời đất ơi, Giang Chu Trì, đêm hôm khuya khoắt, sao cậu lại bước ra từ nhà Triệu Mộ Dư thế này!"

Nói rồi, anh ta lại dùng ánh mắt kinh ngạc, ngờ vực đời người, chấn động quay sang Triệu Mộ Dư: "Còn em nữa, Triệu Mộ Dư, sao em lại nhìn Giang Chu Trì bằng ánh mắt tình tứ, quyến luyến thế kia! Chuyện gì đã xảy ra vậy!"

Triệu Mộ Dư: "…"

Sợ cả chung cư này không biết Giang Chu Trì đến hả?

Triệu Mộ Dư lười đính chính những từ ngữ khoa trương của Tùng Hàm, chỉ muốn bảo anh ta nói nhỏ lại.

Thế nhưng Tùng Hàm hoàn toàn không cho người khác cơ hội nói.

Máy dò chuyện bát quái của anh ta nhanh chóng khởi động, chưa đợi Triệu Mộ Dư trả lời, anh ta đã tự mình nghĩ ra một khả năng, hai tay bịt miệng, hít một hơi lạnh: "Hai người… chẳng lẽ đang lén lút yêu đương bí mật sau lưng tôi sao!"

Màng nhĩ của Triệu Mộ Dư suýt bị Tùng Hàm làm cho thủng.

Cô cau mày, đưa tay bịt tai, không phí lời với Tùng Hàm nữa, ra lệnh: "Anh đi vào trong lấy cho Giang Chu Trì một cái áo khoác dày."

"… Ồ." Tùng Hàm đã quen với việc nghe lệnh Triệu Mộ Dư.

Vừa dứt lời, anh ta theo phản xạ quay người định đi vào nhà, thực hiện nhiệm vụ được giao.

Nhưng chưa đi được hai bước, Tùng Hàm lại như chợt nhận ra một điều vô cùng quan trọng, anh ta quay phắt lại, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn gấp trăm lần ban nãy, bước tới chỗ Triệu Mộ Dư, định túm lấy vai cô lắc điên cuồng.

Đây là động tác yêu thích nhất của anh ta khi biểu đạt sự kích động.

Tuy nhiên, vừa mới giơ hai tay lên, một ánh mắt không mấy ấm áp đã áp xuống người anh ta.

Tùng Hàm rùng mình, nhớ ra còn có tên b**n th** Giang Chu Trì ở đây, không dám động tay nữa, chỉ động miệng, kích động nói: "Không đúng nha, Triệu Mộ Dư, em không phủ nhận lời anh nói! Em tử tế từ lúc nào vậy! Cuối cùng cũng chịu cho Giang Chu Trì một danh phận rồi sao!"

Triệu Mộ Dư: "…"

Thời đại nào rồi mà còn danh phận với chẳng danh phận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!