Chương 4: (Vô Đề)

Viết giấy nợ?

Thật đúng là không biết xấu hổ còn dám đòi cô phí tổn thất.

Triệu Mộ Dư nghi ngờ Giang Chu Trì cố tình gây sự, lười phí lời với anh, cô trực tiếp nắm mép dưới của tờ giấy in, giật mạnh xuống, rồi nhanh chóng vò thành một cục, tự tay chấm dứt sự ra đời của một tờ giấy nợ bất hợp pháp.

Không gian im lặng mất nửa giây.

Nhìn chiếc bàn sạch trơn, Giang Chu Trì nhếch môi cười khẩy một tiếng, cũng không viết tờ khác, anh dứt khoát buông bút, đứng thẳng dậy, lùi về sau, lại tựa vào tường, lười biếng cụp mắt nhìn cô.

Triệu Mộ Dư vẫn đang vò giấy, mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện vọng lên từ tầng dưới, nhưng cô không hề lo lắng, lạnh lùng thông báo cho kẻ vẫn còn lỳ lợm không chịu đi: "Có người về rồi."

Giang Chu Trì "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ không liên quan gì đến mình.

Anh không hề có ý định rời đi, cũng chẳng thấy vẻ hoảng hốt lo sợ bị phát hiện, ngược lại, toàn thân toát ra vẻ ung dung tự tại sẵn lòng lấy thân mình ra mạo hiểm.

Triệu Mộ Dư: "…"

Sau năm lớp 11, thái độ của cô đối với Giang Chu Trì trước mặt người khác hay khi ở riêng đều như nhau: bình thường sẽ không thèm để ý, trừ khi bị dồn đến đường cùng.

Còn Giang Chu Trì thì sao, tùy thuộc vào tâm trạng.

Khi tâm trạng tốt, anh sẽ kiên nhẫn phối hợp diễn cảnh không quen biết với cô trước mặt người ngoài như hôm qua. Còn khi tâm trạng không tốt, chuyện khốn nạn gì cũng có thể làm.

Tất nhiên, dù tâm trạng tốt hay xấu, chỉ cần ở riêng với cô, anh luôn là một tên khùng điên không hơn không kém.

Thấy tiếng động dưới lầu ngày càng gần, Triệu Mộ Dư là người mất bình tĩnh trước.

Cô gạt bỏ sự bình tĩnh giả tạo ban nãy, nhanh nhẹn lôi khẩu trang và mũ lưỡi trai từ trong túi ra, chụp mạnh lên đầu Giang Chu Trì, rồi kéo anh chạy vọt ra ngoài.

Mục tiêu đã rõ ràng — cầu thang bộ hẻo lánh nhất của khu văn phòng.

May mắn là họ kịp đến nơi trước khi "đại quân" kéo lên.

Bất hạnh là, cô vừa đẩy Giang Chu Trì vào trong, đóng hờ nửa cánh cửa, thì giọng Đinh Hiểu Hiểu đã vang lên ở hành lang phía bên kia, lớn tiếng chào hỏi cô: "Chào cô Triệu, sao cô lại ở đây?"

Người về cùng Đinh Hiểu Hiểu còn có Hứa Khả.

Triệu Mộ Dư nhìn thấy, liền vội vàng điều chỉnh hơi thở, giả vờ như mình vừa mới đi lên, quay người lại bình tĩnh đáp: "Tôi xuống lầu mua chút đồ."

Vừa dứt lời, sau cánh cửa khẽ vang lên một tiếng cười khe khẽ, khó nhận ra.

Có lẽ là đang chế nhạo lời nói dối vụng về của cô.

Triệu Mộ Dư lười để tâm, chỉ đá nhẹ vào nửa cánh cửa đang đóng chặt, cảnh cáo người bên trong cứ im lặng ở yên đó, rồi bước về phía Đinh Hiểu Hiểu và Hứa Khả.

Nhưng ngay khoảnh khắc cất bước, một lực đạo từ cổ tay đã giữ cô lại.

Vẻ mặt Triệu Mộ Dư cứng đờ.

Ánh sáng trong cầu thang bộ vào ngày âm u không được rõ ràng.

Trong ánh sáng le lói từ hành lang hắt vào, cô không nhìn thấy Giang Chu Trì ở sau cánh cửa, chỉ thấy bàn tay phải anh đưa lên, nơi hõm giữa ngón cái và ngón trỏ có một hình xăm, vừa vặn ôm lấy cổ tay cô.

Triệu Mộ Dư không có thời gian hỏi anh lại lên cơn điên gì nữa, vội vàng dùng sức xoay cổ tay, muốn thoát khỏi sự kiềm giữ.

Đáng tiếc, ngoài việc hơi nóng mùa hè không ngừng tăng lên giữa da thịt hai người, chẳng có tác dụng gì khác.

Đinh Hiểu Hiểu và Hứa Khả ở phía bên kia đã cách cô chưa đầy 50m.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!