Chương 30: (Vô Đề)

— Dù sao cô cũng là hình mẫu lý tưởng của tôi.

Khi lời nói này dứt, cả quán cà phê chỉ còn lại tiếng máy xay cà phê hoạt động. Cùng lúc xay hạt cà phê, dường như nó cũng xay nát những ảo giác mà Triệu Mộ Dư cố công tạo dựng.

Rất nhanh sau đó, cô nghe loáng thoáng tiếng nhân viên ngoài ống kính hít vào một hơi, cùng với những tiếng thì thầm to nhỏ, có lẽ họ bị sự thẳng thắn của Giang Chu Trì làm cho sửng sốt, hoặc cảm thấy mình vừa hóng được một tin động trời.

Nhưng đối với Triệu Mộ Dư, hơn cả kinh ngạc, cô cảm thấy cạn lời, cô nhớ đến bài Weibo mà Giang Chu Trì từng bình luận trước đó.

— Nếu muốn đẩy thuyền thì đẩy anh ấy với cô gái đặt câu hỏi ở buổi roadshow ấy! Ánh mắt rõ ràng khác biệt mà! Đừng nói nhảm là anh ấy nhìn cột điện cũng tình, sao tôi không thấy anh ấy nhìn nữ minh tinh nào khác bằng ánh mắt đó chứ. Tôi cá đối phương chắc chắn là hình mẫu lý tưởng của anh ấy! Không phải, tôi trồng cây chuối ăn sh*t!

— Khỏi cần ăn.

Anh đúng là một người rất giỏi lật lại chuyện cũ. Chuyện từ đời nào rồi, vậy mà còn lôi ra nói, có phải là muốn nhắn gửi đến mấy tài khoản marketing từng nói anh mượn chuyện này để PR không, chứng minh mình không PR, mà nói toàn lời thật lòng không.

Nhưng làm sao đây có thể là lời thật lòng của anh được.

Với lại, đính chính thì đính chính đi, mắc gì lại kéo cô vào rắc rối chứ.

Triệu Mộ Dư siết chặt tay, cô biết Giang Chu Trì chẳng qua lại đang cố tình trêu chọc cô. Điều này cùng bản chất với việc lần roadshow trước anh vô duyên vô cớ hỏi cô tại sao không nhìn anh.

Vì vậy, trong lòng Triệu Mộ Dư không mảy may xao động, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười chuyên dùng để qua loa, cô khách sáo đáp: "Cảm ơn anh, làm tôi được nghe một câu chuyện cười rất vui."

Biểu cảm của Giang Chu Trì lại không ăn khớp với Triệu Mộ Dư, giọng anh hờ hững, có vẻ hơi hối tiếc, cảm thán nói: "Thì ra cô Triệu thích nghe lời thật lòng thành chuyện cười."

Triệu Mộ Dư: "…"

Còn nước còn cái không hả. Cô khó khăn lắm mới vớt vát lại được lời nói, giờ lại bị anh lôi tuột xuống cái rãnh khiến người ta tha hồ tưởng tượng.

Nụ cười chẳng mấy chân thật của Triệu Mộ Dư chực chờ sụp đổ, cô cũng không biết kiểu tương tác với Giang Chu Trì lúc này có ổn hay không, nhưng thấy tổ chương trình cũng không ra hiệu ngăn lại, cô đành tiếp tục diễn.

Giang Chu Trì đã dỡ đài cô, cô cũng ăn miếng trả miếng, dứt khoát xây dựng cho anh hình ảnh một người ph*ng đ*ng, cô giả vờ ngạc nhiên nói: "Thì ra anh Giang lại dễ dàng nói lời thật lòng với người lạ như vậy sao."

Bị Triệu Mộ Dư chẹn họng như vậy, Giang Chu Trì cũng không phiền lòng, nhìn thấy diễn xuất vụng về của cô, anh nhếch môi cười, không đáp lời.

Thấy vậy, Triệu Mộ Dư biết mình đã gỡ gạc được một hiệp, cô khiêu khích nói: "Sao lại nín rồi."

Giang Chu Trì: "Những lời còn lại, tôi định đợi khi chúng ta thân thiết hơn rồi nói."

Triệu Mộ Dư: "…"

Những lời còn lại là lời gì. Vả lại đã định đợi khi thân rồi mới nói, vậy tại sao bây giờ lại thông báo trước, không biết làm vậy sẽ khiến người ta thỏa sức tưởng tượng hơn sao!

Triệu Mộ Dư tự rước họa vào thân, cô chửi rủa Giang Chu Trì từ trong ra ngoài trong lòng, ngoài mặt vẫn phải giả vờ như không quan tâm.

Trong lúc cô điều chỉnh cảm xúc, Giang Chu Trì lại mở lời: "Có điều, hình như cô rất thất vọng khi thấy tôi."

Cô dĩ nhiên thất vọng. Bởi vì trong ba tiêu chí cô nhắc đến lúc phỏng vấn phụ lần đầu là "không phải diễn viên", "không có scandal", "không nổi tiếng", anh không đáp ứng được điểm nào, thậm chí có thể nói là trái ngược hoàn toàn với từng điểm một.

Nếu cô mà vui nổi, thì cô hoặc hỏng não hoặc mù mắt rồi.

Cô nghĩ chuyện này cô và Giang Chu Trì ngầm hiểu với nhau là được rồi, không ngờ anh lại bất chấp hậu quả mà chọc thủng lớp giấy cửa sổ này, cố chấp bắt cô phải đáp lời trực tiếp.

Hơn nữa, nghĩ kỹ lại, từ lúc cô bước vào quán cà phê cho đến khi ngồi xuống trò chuyện, Giang Chu Trì tổng cộng chỉ nói tám câu, trong đó có năm câu thẳng thừng đến mức khiến người ta không kịp trở tay.

— Lâu rồi không gặp.

— Chuyện này không phải dễ hiểu lắm sao.

— Dù sao cô cũng là hình mẫu lý tưởng của tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!