Triệu Mộ Dư biết, một khi chiếc điện thoại rơi vào tay Giang Chu Trì, chuyện cô tham gia gameshow sẽ không còn giấu được nữa.
Bởi vì cô ghi chú nhân viên làm việc bằng chính tên chương trình, nội dung trò chuyện cũng xoay quanh chương trình, sự việc trước sau như một, chỉ cần xem qua là biết cô sắp tham gia một show hẹn hò.
Nghĩ đến đây, Triệu Mộ Dư vốn luôn điềm tĩnh, hiếm hoi lộ ra vẻ lo lắng.
Cô không nghĩ ngợi gì, lập tức vươn tay ra đoạt lại điện thoại, nhưng lại bị Giang Chu Trì dùng một tay ghì chặt hai cổ tay. Cô dùng chân đá anh, thì bị anh đè lên đầu gối.
Sau một hồi chống cự mệt nhoài nhưng vô ích, Triệu Mộ Dư mất đi tứ chi hữu dụng nhất, toàn thân ngoài cái miệng, không còn chỗ nào có thể động đậy. Cô tức giận quay đầu, cắn mạnh vào hõm bàn tay của Giang Chu Trì.
Dấu răng chồng lên vết xăm.
Đó là dấu tích cô để lại trên tay anh hồi năm hai đại học.
Thế nhưng, bất kể là lần đó hay lần trước ở Đồng Thị cắn vào vai anh, Giang Chu Trì đều không có phản ứng gì.
Lực tay anh không hề nới lỏng chút nào, cứ như đang chiều chuộng một con thú cưng đến tuổi mọc răng thích cắn bậy, cam tâm tình nguyện dùng tay mình làm gặm nướu cho Triệu Mộ Dư.
Bàn tay còn lại thì cầm điện thoại, mở tin nhắn mới cô vừa nhận được, chậm rãi lướt xem lịch sử trò chuyện.
Cuối cùng, đoạn tin nhắn cứ trượt lên trên dừng lại đúng ngày hai người mới kết bạn WeChat.
Thời điểm đó chính xác là ngày hôm sau cuộc điện thoại mà cô không nỡ cúp.
Những vấn đề trước đây chưa nghĩ thông, giờ phút này đều có lời giải đáp.
Thì ra chuyện cô giấu anh, là làm sao để thoát khỏi anh.
Thì ra những bộ quần áo cô chưa bao giờ mặc, là để mặc cho người khác xem.
Không gian chìm vào im lặng chết chóc.
Vẻ mặt Giang Chu Trì vẫn bình thản, chỉ vô tình cụp mắt xuống, che giấu hết sự u ám nơi đáy mắt.
Anh ném điện thoại lại lên giường, lướt nhìn qua mấy chiếc túi mua sắm đặt dưới sàn cạnh giường, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Mấy bộ đồ này không thể xé rách, đúng không."
Câu hỏi này tự nhiên y như hỏi cô thức ăn hết hạn thì không thể ăn vậy.
Triệu Mộ Dư suýt không kịp phản ứng, không hiểu sao mấy bộ quần áo này lại chướng mắt anh. Bị sự vô lý của anh chọc tức, giọng cô lại có chút gay gắt, bực bội nói: "Anh không thể đừng hỏi mấy câu thừa thãi đó được không. Tôi mua quần áo là để cho anh xé đấy à?"
Giang Chu Trì cũng không có ý định làm gì với mấy bộ đồ mới mua kia.
Nghe vậy, anh thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng lại Triệu Mộ Dư, thản nhiên đánh giá từ trên xuống dưới, khóe môi kéo ra một đường cong lạnh lẽo: "Vậy còn cái áo trên người em thì sao."
Triệu Mộ Dư tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng vẻ mặt Giang Chu Trì không giống đang đùa. Tay anh vẫn nắm chặt cổ tay cô, sau khi nói xong câu đó, anh kéo hai tay cô lên qua đầu.
Triệu Mộ Dư không kịp phòng bị, cả người bị kéo ngã về phía sau, nằm sụp xuống giường.
Chưa đợi cô kịp phản ứng, phần thân trên của Giang Chu Trì đã đè xuống.
Anh quỳ một chân trên mép giường, cơ thể cao lớn như núi đổ phủ kín lấy cô, bàn tay kia cũng đặt lên áo cô.
Dường như anh thực sự muốn xé nó ra.
Khoảnh khắc đó, máu toàn thân Triệu Mộ Dư như dội thẳng lên đại não.
Cô vừa hốt hoảng vừa xấu hổ, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của Giang Chu Trì về sức lực, không thể ngăn cản hành động của anh, chỉ có thể mắng chửi bằng miệng, giận dữ gào lên: "Giang Chu Trì!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!