Đêm đó, Triệu Mộ Dư gần như không chợp mắt được chút nào.
Còn Vưu Nghê Nghê, người say là lăn ra ngủ, thì lại tỉnh táo hoàn toàn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ngoại trừ đôi mắt hơi sưng, mọi thứ ở cô nàng vẫn như cũ, tràn đầy sức sống, luyên thuyên không ngừng, vừa mở mắt đã kéo Triệu Mộ Dư và Tô Hồ lại kể về giấc mơ kỳ quái, hoang đường mình gặp tối qua.
Nhưng khác với tối qua, cô ấy không còn vặn hỏi Triệu Mộ Dư về Giang Chu Trì nữa, cũng không đả động một lời nào đến chuyện mình đã say xỉn.
Triệu Mộ Dư đương nhiên cũng không tự chuốc lấy phiền phức, không hề nhắc đến chuyện tối qua, cả hai ăn ý giữ im lặng.
Trong bầu không khí hòa thuận, êm đềm, ba người họ dùng xong bữa sáng, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ai về nhà nấy.
Ban đầu Trần Hoài Vọng định đến đón Vưu Nghê Nghê, nhưng vì hôm qua Triệu Mộ Dư đưa Giang Chu Trì xong, tiện thể lái thẳng xe của Tùng Hàm đến khách sạn, nên cô chủ động nhận trách nhiệm đưa Vưu Nghê Nghê và Tô Hồ về nhà.
Thế nhưng vừa lên xe, còn chưa chia tay, Vưu Nghê Nghê đã bắt đầu cảm thấy lưu luyến, ngồi ở ghế phụ, ôm chặt dây an toàn và buồn bã nói: "Không biết lần sau chúng ta gặp lại là khi nào đây."
Triệu Mộ Dư luôn là người đi đầu trong việc dập tắt cảm xúc ủy mị, không để Vưu Nghê Nghê buồn lâu, đáp lại: "Người phát minh ra công nghệ gọi video mà nghe cậu nói vậy, chắc phải khóc lớn ở trên thiên đường mất."
"… Cuộc gọi video lạnh lẽo sao có thể so được với một buổi gặp mặt ấm áp chứ!" Vưu Nghê Nghê bị lý trí của Triệu Mộ Dư làm nghẹn lời, quay đầu tìm kiếm sự đồng tình từ Tô Hồ: "Mộc Ngư vẫn vô vị như thế. Đúng không, Hồ Đồ."
Thế nhưng, Tô Hồ hiếm khi không hùa theo Vưu Nghê Nghê, mà nhắc nhở cô nàng một cách thân tình: "Nghê Nghê, có vài lời đợi xuống xe rồi nói cũng chưa muộn. Dù sao thì mạng sống của hai đứa mình bây giờ vẫn đang nằm trong tay Mộc Ngư đấy."
Vưu Nghê Nghê: "…"
Có lý!
Vưu Nghê Nghê dứt khoát cúi đầu trước thực tế tàn khốc, không còn thách thức uy quyền của Triệu Mộ Dư nữa, chuyển sang một chủ đề an toàn hơn.
Khách sạn không xa nhà của cả ba người.
Tô Hồ là người được đưa về nhà trước.
Trong xe chỉ còn lại Triệu Mộ Dư và Vưu Nghê Nghê.
Khi họ lái xe ngang qua một con phố quen thuộc, đi qua một quán ăn nhỏ thân quen, Vưu Nghê Nghê chợt "ai" lên một tiếng.
Triệu Mộ Dư nghe thấy, chú ý đến hướng nhìn của Vưu Nghê Nghê, chậm lại tốc độ xe, hỏi cô ấy: "Sao thế, lại đói rồi à?"
Vưu Nghê Nghê hé môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu: "Không có gì."
Triệu Mộ Dư nhận ra sự khác thường của cô ấy, nhưng thấy cô không muốn nói nên cũng không truy hỏi.
Vưu Nghê Nghê vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc gương chiếu hậu, nơi phản chiếu quán ăn nhỏ mang tên "Na Cá Na Cá", rồi rơi vào im lặng, không còn líu lo không ngớt nữa.
Cô ấy nghĩ, có một chuyện, có lẽ Triệu Mộ Dư sẽ không bao giờ biết được.
…
Học kỳ hai lớp mười một, Vưu Nghê Nghê chuyển từ thành phố Đồng về lại thành phố cũ sinh sống.
Năm đó, Trần Hoài Vọng vừa thi tốt nghiệp xong, nên trong kỳ nghỉ hè, cô ấy lại trở về thành phố Đồng để chúc mừng anh, và địa điểm được chọn chính là quán ăn nhỏ mang tên "Na Cá Na Cá" này.
Thời gian hẹn là sáu giờ rưỡi chiều.
Vưu Nghê Nghê đến sớm hơn nửa tiếng.
Ai ngờ vừa bước chân vào nhà hàng, cô ấy đã bị Tùng Hàm kéo sang một bên, nghe anh ta thì thầm đầy bí ẩn: "Đàn em, đoán xem anh chuẩn bị bất ngờ gì cho em nào!"
"Bất ngờ ạ?" Vưu Nghê Nghê tò mò: "Hôm nay không phải là để chúc mừng các anh sao, sao lại có bất ngờ cho em?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!