Chương 5: (Vô Đề)

Ta thật sự không muốn trở về, nhưng sợ Tư Mã Tam Khuyết tấn công ta, tiến thoái lưỡng nan, bạn thân Kỳ Hoàn hiến kế:

"Tư Mã Tam Khuyết đã mời, chủ công có thể đi gặp một lần."

"Đây không phải là đi nộp mạng sao?"

Tề Hoàn che miệng cười: "Các ngươi là phu thê, hắn làm sao nỡ g.i.ế. c người. Hắn cưng chiều Tống Bảo Bình như vậy, nàng ta có ý muốn g.i.ế. c người, cuối cùng vẫn bị hắn tát cho một cái. Ta thấy Tư Mã Tam Khuyết đối với chủ công vẫn còn tình cảm mà~"

"Thật kinh tởm." Ta suýt nữa nôn ra, "Những ngày tốt đẹp của ta mới bắt đầu, tên chó họ Tư Mã này thật là ám ảnh không buông!"

Nàng phe phẩy quạt, chậm rãi nói:

"Người là bỏ nhà ra đi, nhưng chưa hòa ly, người vẫn là phu nhân mà Tư Mã Tam Khuyết chính danh cưới hỏi."

"Người cũng chưa phản quốc, chỉ tìm một thành trì để tạm trú, chưa tự xưng vương, chưa thay đổi quốc hiệu, hắn dựa vào cái gì để tấn công người?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Một nam nhân, dẫn binh năm mươi vạn đánh thê tử, chuyện này mà truyền ra ngoài, thiên hạ sẽ cười chê."

Ta gật đầu: "Theo ý ngươi, ta nên làm thế nào?"

"Chủ công có thể đi đến doanh trại Giang Châu, vừa vào liền khóc lớn."

Tề Hoàn phe phẩy quạt, ghé sát tai ta, dặn dò kỹ lưỡng.

Ta nghe xong liền khen: "Tuyệt diệu!"

Không hổ danh là người bạn thân mưu mô của ta.

Trong đám tỷ muội của ta, nàng là người có nhiều mưu kế nhất.

"Nhưng chủ công nếu đi, cần mang theo vài hộ vệ võ công cao cường để phòng bất trắc

- có cần gọi Vệ tiểu tướng quân không?"

"Không cần. Hắn đang lãnh binh ở ngoài, chuyện nhỏ thế này không nên làm phiền hắn."

Đêm đó ta khởi hành đến doanh trại Giang Châu.

Thuyền bè liên tiếp, binh giáp đông đảo, tất cả mọi người đều nhìn ta với ánh mắt giận dữ.

"Đừng sợ." Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc. "Ta ở đây."

Ta quay phắt lại, không biết từ lúc nào Vệ Phong đã đi theo sau ta, cưỡi ngựa trắng, cầm trường thương, vẻ mặt bình tĩnh.

"Ngươi sao lại đến?!"

Vệ Phong cải trang thành binh lính bình thường: "Chủ công gặp nạn, Vệ Phong làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn."

Ta mới biết, hắn nhận được tin, từ Tiểu Bái khởi hành trong đêm, ngày đêm không nghỉ chạy ba ngày liền, c.h.ế. t bảy con ngựa, mới đuổi kịp ta.

"Dù phải liều mạng, ta cũng sẽ bảo vệ chủ công bình an giữa loạn quân." Thiếu niên đặt tay lên kiếm, coi thường sống chết.

Mắt ta nóng lên: "Vậy thì làm phiền Bá Ước rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!