"Ồ, bệ hạ đã bàn trước với các ngươi, bảo các ngươi đến khuyên ta chịu nhịn Tống mỹ nhân?" Ta đặt chén rượu xuống không nhẹ không nặng, "Ta mà không nhịn thì sao?"
"To gan!" Tư Mã Tam Khuyết bước ra từ sau màn, "Ninh Hoan, thiên hạ nữ nhân ai không như vậy, chỉ có nàng ghen tuông, không thể dung người."
"Vậy ngài đi tìm thiên hạ nữ nhân đi, ở đây nói nhảm với ta làm gì?"
Ta vỗ tay, sai người mang bút mực đến,
"Chỉ là một tờ hưu thư, dài dòng, còn tìm người thuyết phục, bệ hạ khi nào trở nên do dự như vậy?"
Tư Mã Tam Khuyết kinh hãi.
"Ngài không viết?" Ta ngoắc tay, "Đưa bút cho ta."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mọi người thấy ta cầm bút, lập tức xông lên, kéo tay áo ta, ôm chặt lấy tay ta.
Tư Mã Tam Khuyết mặt tối sầm, vung tay áo bỏ đi.
Hôm đó Từ Lương tiễn ta về cung: "Công chúa, bệ hạ khi ở Giang Đông, rất sủng ái Tống mỹ nhân. Huống chi nàng ta là nghĩa nữ của đại đô đốc Giang Đông, không phải tầm thường. Nếu sinh ra hoàng tử, sợ rằng hậu cung sẽ thay đổi."
Ta gật đầu: "Trong bữa tiệc, chỉ có ngươi còn là người trung thành."
Từ Lương cúi chào: "Ta là thần của Hán quốc, ăn lộc Hán quốc, không dám lừa dối công chúa."
"Vậy ngươi nghĩ nên làm thế nào?"
Từ Lương nhìn về phía cung Vị Ương: "Bệ hạ nếu không công bằng, công chúa có thể thay thế."
Ta khựng lại.
Tuyệt diệu!
Thay vì tranh đoạt với một đám nữ nhân trong hậu cung, cầu xin sự thương yêu của nam nhân.
Ta không bằng cùng Tư Mã Tam Khuyết đấu một trận.
Chỉ ngôi hoàng hậu nhỏ bé, ta còn phải xem sắc mặt hắn, tại sao không tự lập làm vua?
Thà để ta phụ nam nhân, không để nam nhân phụ ta!
Ta cúi chào Từ Lương thật sâu: "Nghe lời ngươi nói, như vén mây thấy mặt trời, bừng tỉnh đại ngộ."
3
Vì ta viết giấy hưu ngay tại chỗ, Tư Mã Tam Khuyết đã chuyển Tống mỹ nhân đến biệt viện, nghe nói ngày càng được cưng chiều.
Ngày nọ, khi ta đang lén đổi ngọc tỷ trong thư phòng, Tống Bảo Bình bỗng xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
"Tỷ tỷ thật vất vả, còn phải xử lý công vụ cho bệ hạ." Tống Bảo Bình nhẹ nhàng vuốt tóc, "Vất vả như vậy, trách sao không có thời gian trang điểm, cũng không có thời gian hầu hạ bệ hạ, khiến bệ hạ phải mỗi đêm đều ở chỗ ta."
Ta giấu ngọc tỷ vào trong ngực, bước ra ngoài.
Tống Bảo Bình thấy ta không để ý đến nàng ta, liền chắn trước mặt ta:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!