"Hầy. Còn không phải vì Vệ tướng quân sao." Ta thở dài, "Ta với Bá Ước, là tri kỷ, là đồng chí, là quân thần, cũng là đồng đạo. Nếu ta là nam nhân, có thể đàng hoàng kết nghĩa huynh đệ, kết thành huynh đệ khác họ. Nhưng ta là nữ nhân, không thể chân thành ngủ cùng hắn, bắt tay với hắn cũng bị người ta dèm pha. Ta thật hận mình không phải nam nhân."
Thái y im lặng thu dọn hộp thuốc: "Không cứu được."
"Haiz ngươi..."
Hồng Ngọc Nương lẻn vào: "Bệ hạ muốn chăm sóc tiểu Vệ tướng quân, thì chẳng phải dễ dàng, cải trang thành thị nữ là được rồi."
"Tuyệt!" Không ngờ vị nữ tướng thô lỗ xuất thân cướp biển này, cũng có ngày bày kế hay.
Ta mặc trang phục thị nữ, lén lút đến chỗ Bá Ước, nhẹ nhàng nhấc mặt nạ của hắn lên.
Hắn gầy đi rồi.
Nhưng vết sẹo trên mặt đang liền da.
"Yên tâm, vẫn rất tuấn tú." Mắt ta ướt đẫm, vỗ nhẹ lên tay hắn, "Người khác có thể chê ngươi xấu, trẫm sao có thể chê được. Đây là vết thương ngươi chịu vì trẫm, trẫm nhìn thấy chỉ càng nhớ đến lòng trung dũng của ngươi."
Lông mi hắn khẽ động.
Hoàng lão lệnh công ăn cơm xong trở về: "Ngươi là ai, sao lại ở đây?"
Ta giật mình, quay lưng lại nói với giọng cao vút: "Ta là... ta là một thị nữ."
"Vệ tướng quân có cận vệ chăm sóc, không cần thị nữ, ngươi ra ngoài. Các tiểu cô nương các ngươi, đừng tưởng lão phu không biết, các ngươi chỉ là si mê, lợi dụng Vệ tướng quân không thể động đậy, muốn chiếm tiện nghi của hắn!"
Ta: ...
Bá Ước trên giường lật người, nắm lấy tay ta, trong mơ màng nói lời mê sảng: "... Tỷ tỷ, ta đau."
Khóe mắt còn rỉ ra nước mắt.
Ta có lý do rồi: "Nhìn kìa, Vệ tướng quân gặp ác mộng, cần tỷ tỷ, ta không thể đi."
"Thật đáng thương... Vậy ngươi cứ chăm sóc hắn đi."
Một lát sau, Hoàng lão lệnh công lẩm bẩm: "Đợi đã, Vệ Phong có tỷ tỷ à?"
Hử?
Thiếu niên trên giường cứng người lại, hai tay ôm lấy tay ta, khuôn mặt ngây ngô áp vào tay ta, cả người co lại thành một cục: "Tỷ..."
"Có lẽ là có. Tình cảm rất tốt." Ta và Hoàng lão lệnh công cùng nghiêm nghị gật đầu.
Thế là, ban ngày ta nằm trên giường dưỡng bệnh, ban đêm đóng giả làm thị nữ đến chăm sóc Vệ Phong, qua nửa năm, hắn cuối cùng cũng có thể xuống giường.
Chỉ là một thiếu niên khỏe mạnh, đi lại hơi khập khiễng.
Thái y nói: "Mười tám cái cọc gỗ đó, có một cái đ.â. m xuyên gân chân hắn, dù có bảo dưỡng thế nào, cũng khó mà hồi phục."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta thấy sự nuối tiếc trên khuôn mặt Vệ Phong.
Hắn mới hai mươi bốn tuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!