Chương 14: (Vô Đề)

17

Khi ta tỉnh lại, trên đầu ta xuất hiện nhiều khuôn mặt.

Tề Hoàn thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hồng Ngọc Nương lau mồ hôi trên trán: "Người mà không tỉnh lại, chúng ta đều không biết phải làm sao. Giữ một mảnh đất lớn, có binh có ngựa, nhưng thiếu một chủ công, đi đâu mà lý lẽ!"

Ta giật mình ngồi dậy: "Bá Ước đâu?"

"Đừng động! Người nghĩ bị bảy mũi tên b.ắ. n trúng là chuyện đùa sao?!" Tề Hoàn dùng quạt lông vỗ ta, muốn giữ ta lại.

Ta chịu đựng cơn đau nhói nhảy lên: "Bá Ước thế nào rồi? Ta muốn gặp Bá Ước!"

Hồng Ngọc Nương thở dài: "Thật giống như cùng một khuôn đúc ra."

Lời ta đã nói, họ không ngăn được ta, dìu ta đến phòng bên cạnh.

"Bệ hạ! Bệ hạ ở đâu? Ta muốn gặp bệ hạ..." Bên trong vang lên tiếng gọi yếu ớt của Vệ Phong.

"Ừm... Bệ hạ làm sao đến đây, bệ hạ đang ở Tương Dương mà. Tiểu Phong ngoan, uống bát thuốc này..." Đó là giọng của Hoàng Lão Lệnh Công.

"Người lừa ta!" Vệ Phong bật khóc.

"Chính bệ hạ cứu ta ra khỏi thành! Chính bệ hạ cứu ta ra khỏi thành! Ta tuy không thể nói được, nhưng ta nhớ! Ta nhớ!"

Ta đẩy cửa mạnh: "Bá Ước!"

Mắt Vệ Phong sáng lên, rồi nước mắt tràn ra: "Bệ hạ..."

Ta chạy lên nắm lấy tay hắn, lệ tràn khóe mắt cùng hắn tựa trán vào nhau: "Bá Ước..."

Vệ Phong không đáp lại ta nữa, hắn ngất đi trong lòng ta.

"Hắn sao lại không cử động..." Nước mắt ta không ngừng chảy, dùng sức lay hắn, "Bá Ước, tỉnh lại đi!"

Tề Hoàn dùng quạt đánh tay ta: "Hắn bị thương nặng như vậy, người ít động tay chân đi."

"Thái y—" Ta quỳ xuống dưới chân thái y, kéo áo ông, "Ngươi nhất định phải cứu Bá Ước! Hắn còn nhỏ thế này..."

"Đừng kêu nữa! Ta đã cố gắng hết sức! Người quỳ như vậy, định dọa c.h.ế. t thái y sao?" Tề Hoàn vội bảo Hồng Ngọc Nương dìu ta về phòng bên cạnh.

Khi tâm trạng ta ổn định hơn, Tề Hoàn báo cáo: "Hôm đó sau khi các ngươi ra khỏi thành, được Ngọc Nương cứu giúp. Ta tìm được một chiếc thuyền buôn lớn, các người đều đã chín c.h.ế. t một sống, không thể ngồi xe ngựa xóc nảy."

"Bên Tư Mã Tam Khuyết thế nào?"

"Còn có thể thế nào? Tận lực truy bắt, muốn g.i.ế. c c.h.ế. t Vệ Phong và bắt sống người."

Ta hừ lạnh.

"Cũng nhờ hôm đó hắn kịp thời ngăn chặn b.ắ. n tên, nếu không, người quyết không sống nổi. Nghe nói sau đó hắn còn c.h.é. m đầu toàn bộ đội cung thủ b.ắ. n tên."

"Đánh cược vào chút tình xưa còn lại." Ánh mắt ta lóe lên, "Ta không để các ngươi vào thành, cũng vì lý do này. Chỉ có ta đi, mới có một chút hy vọng. Tư Mã Tam Khuyết vì tình riêng tha ta, đó là thả rồng xuống biển, từ nay không gì ngăn cản ta được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!