"Dù ta có đầu quân cho hắn, thì thế nào? Dưới tay hắn tướng sĩ đông đảo, không bao giờ trọng dụng ta. Huống chi hắn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, ta vừa mới tỏ ra sắc bén, hắn đã vội vàng đè ép ta. Dù có cho ta quan cao lộc hậu, ta cũng tuyệt đối không phục vụ kẻ bất trung bất nghĩa như hắn."
Nói xong, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn ta:
"Có lẽ thiên hạ có ba mươi sáu lộ chư hầu, nhưng không phải chủ công nào cũng có quyết tâm và dũng khí, giao toàn bộ tam quân cho một kẻ mười tám tuổi như ta. Chủ công đã dốc hết mọi thứ, ta cũng sẽ làm hết sức mình. Vì vậy..."
Hắn hơi cúi mắt: "... sau này đừng tùy tiện giao ta cho người khác nữa, chủ công."
Nhìn hắn ủy khuất, ta vội vàng nhận lỗi:
"Vệ tướng quân nói đúng, lần này là ta suy nghĩ không chu đáo. Từ nay về sau, chúng ta cùng chia sẻ phúc họa, cùng chịu vinh nhục; đồng tâm hiệp lực, cùng mưu chiến công!"
Sắc mặt Vệ Phong dịu đi: "Người đói không?"
"Có chút. Ở tiệc của Tư Mã phản tặc, một giọt rượu cũng chưa uống."
"Rượu vẫn nên uống ít." Hắn cởi túi da bên hông đưa cho ta, cuối cùng bước tới thay ta.
Con thuyền nhỏ từ từ đi vào đám lá sen.
Đối diện ngàn quân vạn mã.
Ta và Vệ Phong trốn dưới đám lá sen hái hạt sen ăn.
Lá sen chạm trời, hạt sen ngọt mát.
Trong tiếng nước chảy xung quanh, ta không kìm được mà lấy tay gối đầu.
Ánh nắng xuyên qua những chiếc lá sen lớn chiếu lên mặt, sáng rực như vàng.
"Bá Ước, năm trăm quân lính của ngươi sao rồi?"
"Bị đại quân xông tới, chắc đã tan rã."
"Vậy chúng ta chẳng phải đã thành quân đơn độc sao?"
Hắn điềm tĩnh ừ một tiếng: "Phải nhanh chóng quay về Kinh Châu phòng thủ, Tư Mã phản tặc sẽ không tha chúng ta."
"Không đúng, không đúng. Đã qua sông, sao không đến Thái Thương, giải quyết luôn vấn đề lương thực của ngươi? Tư Mã Tam Khuyết nghĩ chúng ta chạy về Kinh Châu, chắc chắn không lo đến phương bắc."
Ánh mắt chúng ta gặp nhau.
Vệ Phong nói: "Được."
Ơ, tiểu Vệ tướng quân trưởng thành rồi, càng ngày càng trầm ổn, kín đáo.
Bây giờ hỏi hắn về quân sự, hắn chỉ có hai câu trả lời.
Được, hoặc không được.
Không giải thích nhiều, rất cao thâm khó lường.
Dù sao cứ nghe hắn là được, hắn nói được, chắc chắn có thể thành công.
Lời Vệ Bá Ước nói, quả thực quý giá như vàng.
Chúng ta kéo thuyền lên bờ, hái một khoang hạt sen coi như quà đáp lễ cho bà cụ, sau đó cưỡi ngựa hướng bắc, trên đường thu gom binh sĩ tan tác, chỉ vài ngày đã đến Thái Thương.
Thái Thương nằm cạnh Hàng Cốc Quan, là kho lương của thiên hạ, xây dựng trên khe núi, địa thế rất hiểm trở, dễ thủ khó công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!