Một con lừa bao nhiêu bạc thì không có định giá chắc chắn.
Theo giá cả giữa đời nhà Minh mà tính thì một con ngựa tốt ước chừng
mười hai lừaợng bạc, một con lừa theo đó mà suy thì khoảng trên dưới sáu lừaợng bạc.
Vào năm Hoằng Trị, Tam biên Tổng chế Dương Nhất Thanh theo lệnh vua phát triển mạnh "mã chính" ( Dịch giả : "mã chính" là chính sách khuyến
khích người dân ở những vùng biên cảnh có đồng cỏ rộng rãi dùng ngựa
thay bạc để nộp thuế. ), bảo đảm ngựa, la, lừa có đủ để sử dụng trong
dân dụng hay quân sự… cho nên giá sức kéo trong dân gian cũng khá ổn
định.
Nhưng mà một con lừa giá trị sáu lừaợng bạc vẫn khiến đám người vây xem hết sức động tâm.
Thái tổ sau khi đăng vị từng nghiêm lệnh cấm các hình thức hoạt động bài bạc xổ số trong dân gian, người vi phạm sẽ nghiêm khắc luận tội… nhưng
hiển nhiên người dân vốn thiên tính có máu đỏ đen, cấm mấy cũng không
hết. Hơn nữa đương kim thiên tử Hoằng Trị vốn khoan dung nhân hậu khiến
mấy năm nay không khí đỏ đen trong dân gian có phần thịnh hành trở lại
do pháp lệnh không còn nghiêm như trước, bởi vậy nên trước tình hình này thì quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Thiệu Hưng phủ thuộc Giang Nam giàu có và đông đúc. Sở dĩ nơi đây giàu
có và đông đúc là vì ngoại trừ có được sự ưu đãi về thổ địa khí hậu cùng vị trí địa lý thì còn có một nguyên nhân khác nữa… đó là người Giang
Nam luôn giỏi về khả năng nhận thức cái mới.
Dân chúng ở đây cởi mở
hướng ngoại, không bị gò bó với các quy định cũ, hơn nữa to gan lớn mật
dám nghĩ dám làm. Đơn cử như năm đó Thái tổ Hoàng đế hạ chỉ cấm biển -
nghiêm lệnh thuyền bè không được ra biển, nhưng mà đám thương buôn của
Giang Nam lại bằng mặt không bằng lòng len lén chế tạo thương thuyền
quay vòng giao dịch cùng Nhật Bản và Triều Tiên, đây có thể nói là khí
khái cần tiền không cần mạng cả nhà đấy.
Cho nên đối với cái hoạt động "Rút thưởng
"này của Tần Kham thì đám đông vây xem biểu hiện ra hứng thú cực lớn. Hai tiền ở Thiệu Hưng phủ có thể làm gì? Có lẽ nó có thể đổi lại một tuần trà Long tỉnh mới ở trà lầu, cũng có thể đem ra ăn vài món ăn thường thường bậc trung ở Ngọc Xuân lâu… thế nhưng mà hiện tại nó có lẽ còn có thể đổi lấy một con lừa giá trị tới sáu lừaợng bạc nữa cơ đấy... Bàn đi tính lại, mọi người đều cảm thấy bỏ ra hai tiền này không thiệt tí nào. Sau một lúc ngắn yên tĩnh thì đám người đang vây xem dần dần sôi trào."Thanh niên trẻ! Bạc đây, ta tới rút một cái..."
"Ta cũng tới!"
Tần Kham đứng ở thùng tiền, nhìn thấy vô số bàn tay đưa tới bạc vụn đã
ước lừaợng đúng hai tiền rồi nhanh chóng cho vào trong thùng bốc ra mấy
mảnh giấy đã được vo tròn từ trước, đương nhiên sau đó là vô số tiếng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!