Co ro trong ngõ nhỏ lạnh lẽo âm u, Tần Kham trằn trọc cả đêm.
Từ khi xuyên việt về sau, Tần tướng công cũng không có dã tâm lớn lao gì cả, những câu chuyện thanh niên xuyên việt khác cày cấp tranh bá giang
sơn, trèo đỉnh thiên hạ đối với hắn mà nói bất quá chẳng qua chỉ là chút chuyện vui vui mà thôi. Thực trạng của hắn bây giờ so với mấy cái đó
thật quá cách biệt, ít nhất một kẻ co ro trong góc ngõ, đến no ấm cũng
không có đảm bảo thì tuyệt đối cóc thể nảy ra cái ý tưởng lên đỉnh thiên hạ đấy. Ý tưởng thực tế nhất trong hoàn cảnh này là tìm cách ăn cho no
bụng, kiếm cái chỗ ngả lưng ấm áp một chút, đặc biệt là... kiếm cái
phương pháp cách xa nữ nhân kia ra một chút.
Tuy rằng Tần Kham không rành lắm về môn xem tướng học nên cũng chẳng
biết nữ nhân dã man kia có tướng khắc chồng hay không nữa, nhưng có thể
khẳng định dây dưa với nàng chắc chắn sẽ có tai họa… mà hắn chính là một cái ví dụ kinh điển.
Mưa vẫn rơi, lạnh thấu xương...
Tần Kham móc bánh bao lạnh ngắt cứng đơ trong ngực ra gặm từng miếng
từng miếng một, vừa ăn vừa vươn tay hứng lấy mưa bụi giăng đầy trời đêm, hứng đầy một tay thì đưa lên miệng uống.
Ăn xong màn thầu, Tần Kham càng cảm thấy rét hơn nữa nên đứng bật người
dậy khoa khoa chân tay đang lạnh như băng… rồi trong đêm đen vắng vẻ,
một thân ảnh cô độc liêu xiêu chạy bộ dọc theo đường cái Thiệu Hưng
thành để luyện tập thân thể, chạy hết nửa cái thành lại quay về ngõ nhỏ, ngồi xổm xuống hai tay ôm lấy thân hình cuộn mình lại trong một góc
tương đối khuất gió hơn một chút.
Đây là một đêm khó khăn, Tần Kham làm người hai thế giới cũng vẫn chưa có trải qua khốn khổ thất vọng như thế này bao giờ.
Tài tử làm thơ mưa ăn mày lo cái rét… Tần Kham cười khổ ngửa đầu nhìn
mưa phùn giăng giăng đầy trời, hắn chưa từng nghĩ mình cũng có lúc ở
cảnh màn trời chiếu đất như thế này.
Sắc trời dần dần sáng, trong thành thỉnh thoảng truyền đến gà trống gáy sáng, một đêm này cuối cùng cũng qua.
Tần Kham cả người sớm đã ướt đẫm, mưa bụi dính trên thân thể khiến cả
người hắn phảng phất như đeo một khối băng lạnh ngàn năm vậy.
Bụng lại đói, Tần Kham lết ra đầu ngõ định lại đi tới quán bánh bao
trong chợ đông kiếm chác hai cái bánh nóng hổi… Hôm qua đã đắc thủ hai
lần, có thể thấy chủ quán bánh bao có chỉ số thông minh cùng nhãn lực
rất bình thường, loại người này thuộc về quả hồng mềm, rất thích hợp bóp đi bóp lại.
Vừa mới ra tới đầu ngõ, tâm tình phấn khởi của Tần Kham lúc sáng sớm đột nhiên rơi xuống cực thấp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!