Chương 5: Ác mộng nha môn!

Ban đầu lúc còn ở Tần trang nhà đông trộm con gà, nhà tây bắt con chó… Tần

Kham nhất định không ngờ tới mình cũng có ngày gặp báo ứng.

Vừa bước vào Thiệu Hưng thành mấy bước thì toàn bộ tái sản của Tần Kham

đã bị trộm mất, không những thế mà hắn còn bị kéo lên báo quan.

—— Haizz… bất luận đi ra ngoài hay là vào thành thì đúng ra đều phải chọn cái giờ hoàng đạo mới phải a.

"Cô có biết ta mất bao nhiêu bạc hay không? Mười hai lạng a...! Ta cũng đã xui xẻo như thế rồi mà cô còn muốn kéo ta đi báo quan, cô còn là người sao?" Tần Kham đã có chút phẫn nộ rồi, hai tay nắm chặt thành nắm

đấm gào lên.

Lòng hắn đang rỉ máu.

Mỹ nữ cười lạnh:

"Ngươi biết rõ ta đang đuổi trộm, chẳng những không giúp mà còn ngáng chân khiến ta bị thương, ngươi còn là người sao?"

Tần Kham cứng miệng, cái nhau với gái đẹp chưa bao giờ là điểm mạnh của hắn, cả hai đời đều như thế.

Ngây người hồi lâu thì Tần Kham rốt cục thở dài: "Ta... quả thực không phải là người."

Mỹ nữ tự nhiên cười rộ lên, sau đó nghiêm mặt, không nói thêm gì mà nắm chặt tay áo của hắn kéo ra ngoài hẻm.

"Ngươi có phải là người hay không chúng ta nói cũng không ăn thua, để cho huyện tôn đại nhân phán đi!"

"Vị cô nương này, huyện tôn đại nhân rất bận đấy, không cần làm phiền hắn… Giải quyết riêng a! Chúng ta giải quyết riêng..."

"Ngươi bây giờ chẳng còn đồng nào, lấy cái gì để cùng ta giải quyết riêng?"

"Lấy thân đền đáp... Cô nương, đừng kéo nữa, tay áo bị cô kéo hư mất… Uy uy, sao khuyên mãi mà cô không nghe thế? Nha môn là nhà cô mở hay sao?"

"Không sai, nha môn chính là nhà ta mở đấy! Đồ khốn không biết phải trái, đi theo ta!"

Tần Kham phát hiện người Minh triều có ý thức pháp luật rất mạnh, đặc biệt là loại chân dài này đấy.

Lực tay mỹ nữ lớn vô cùng, đàn ông như Tần Kham không ngờ vùng vẫy cỡ

nào cũng không thoát được… Vậy nên dưới ánh mắt ngạc nhiên của người đi

đường hai người kéo kéo cản cản một lúc thì đã đến nha môn.

Va chạm dân sự nhỏ kiểu lông gà vỏ tỏi như vậy, Tri phủ nha môn Thiệu

Hưng khẳng định là không thèm quan tâm đấy. Nghiêm chỉnh mà nói thì

chuyện này chắc chắn nha huyện Sơn Âm sẽ không quản, may ra thì chỉ có

hội phụ nữ là còn quản, đấy là nói nếu như Minh triều có hội phụ nữ.

Đáng tiếc cô gái chân dài này hôm nay một mực nhất định cùng hắn cá chết lưới rách, chết sống cũng phải kéo hắn đi gặp quan, rất có dáng vẻ muốn đem tổ kiến nhỏ đập sụt cả con đê to lớn.

Sự tình này thật ra là một chuyện nhỏ, có điều Tần Kham dần dần phát

hiện ra rằng chỉ sợ trong lòng cô nương này không hề cho là như thế rồi.

Một cô nương thiên kiều bá mị, tư sắc khuynh thành bị ngáng chân ngã bẹp trên đường cái, chẳng những chảy máu bị thương, hơn nữa còn té sấp mặt

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!