Chương 47: Chia tay ngoài thành

Tần Kham thống hận sự liệu sự như thần của mình.

Hắn biết bà tám nhỏ sẽ không bỏ qua cho những Cẩm Y vệ này, cũng biết

cũng biết thủ đoạn của bà tám này phi thường hung tàn, hắn cũng biết

người đền tiền thuốc men sau chuyện là mình.

Bạc trong túi đã vơi đi hơn một nửa, tim Tần Kham như tan nát.

Dương Thiên Thọ cầm năm mươi lượng bạc hiển nhiên tâm bình khí hòa hơn rất nhiều, có điều vẫn có chút căm giận,

" Đây là bà nương của ngươi à?"

Tần Kham nhìn thoáng qua Đỗ Yên đang xấu hổ, thở dài:

"Hiện tại không phải, có điều tương lai quá nử là khó thoát khỏi ma chưởng của nàng ta."

Dương Thiên Thọ vẻ mặt đồng tình: "Ngươi làm sao lại tìm phải một...

"Đỗ Yên trừng mắt, sát khí tỏa ra. Dương Thiên Thọ rất thức thời sửa lời:"Một nữ trung hào kiệt hiên ngang oai hùng như vậy, cùng Tần bách hộ chính là một đôi trời đất tạo nên,

hiền phu thê tình thâm như biển, đúng là ao ước của mọi người.

"Đỗ Yên được khen thì mặt mày hớn hở, nhìn tình huống trước mắt nàng ta cũng đã minh bạch là thế nào, vì thế rất dũng cảm vỗ vai Dương Thiên Thọ:"Ngươi cũng không tệ, vừa rồi coi như ta nhìn hầm, ngươi đừng để

trong lòng nhé.

"Tần Kham ở bên cạnh bĩu môi, bà tám này chẳng lẽ không nghe ra được là lời này của người ta rất trái với lương tâm à? Đỗ Yên đỏ mặt, vẻ mặt thẹn thùng kéo Tần Kham sang một bên, xấu hổ nói:"Ta vừa rồi có phải làm sai chuyện gì không?"

Tần Kham phụng phịu nói: "Đúng rồi."

"nặng lắm à?

"Tần Kham thở dài ảm đạm:"Sai lầm này của nàng đại khái đáng một trăm

năm mươi lượng bạc, có thể mua năm nha hoàn trẻ tuổi xịnh, nàng nói xem

nó nặng hay nhẹ?

"Đỗ Yên giật mình lè lè lưỡi, tiếp theo thì mày liễu dựng thẳng, cả giận nói:"Ngươi không ngờ đền tới một trăm năm mươi lượng? Chỉ đụng nhẹ mấy

cái, có cần phải đền nhiều vậy không? Ta giúp ngươi đòi tiền về!

"Tần Kham tay mắt lanh lẹ, tóm ngay lấy cánh tay của nàng ta, mồ hôi lạnh túa hết cả ra. Nguy hiểm thật, một cái tóm này ít nhất cũng lấy về được tổn thất hơn ba trăm lượng."Đại tiểu thư, bình tĩnh đi, người ta không trêu không chọc ai, tự dưng

ăn đòn oan, bạc trong túi ta có tội tình chi đâu? Nàng tha cho chúng có

được không?

"Tần Kham bất đắc dĩ thở dài. Đỗ Yên khựng người, lườm hắn một cái:"Vô duyên vô cớ, ngươi sao tự dưng lại vào Cẩm Y vệ làm bách hộ?"?"

"Ta so với nàng thì còn muốn biết đáp án hơn kìa, tuy nói nhân sinh khó tránh khỏi hồ đồ, nhưng quả này ta hình như hồ đồ hơi quá."

Mặt Đỗ Yên đượm nét buồn:

"Sau này chúng ta sẽ ra sao, cha ta là quan văn, xưa nay hận nhất là Hán Vệ, ngươi lại thành Cẩm y bách hộ, tương lai..."

Đỗ Yên lo lắng là có đạo lý, tập đoàn quan văn Đại Minh trước nay có thể nói như nước với lửa cùng Hán Vệ, hai bên đấu hơn một trăm năm, mỗi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!