Chương 44: Ước hẹn một năm (1+2)

"Đỗ cô nương, cha ngươi có biết Đông Trân xuống đài là ta ở phía sau giở trò quỷ hay không?" Tần Kham lo sợ hỏi.

Hắn không thể không hỏi.

Lần đó vì chuyện quấy rối hôn sự, hắn lừa một

đám người, thủ đoạn có chút quá đáng, lại đánh một trận với tiểu công

gia, coi như lật tẩy việc này, nhưng Đỗ Hoành nếu biết chân tướng, không nhất định có thể bỏ qua, người ta cũng không phải kẻ tham ăn.

Phá hủy nhân duyên của nữ nhi, dân đấu quan còn đẩy người ta xuống đài,

toàn tộc bị lưu đày ngàn dặm, đem tiểu công gia trở thành quân cờ, làm

hại quân cờ tự dưng bị đánh. Đỗ Hoành nếu biết thì kiểu gì cũng chém đầu hắn, tuy nói hắn có thể lên làm tri phủ toàn nhờ vào công lao của Tần

Kham, nhưng mà chung quy vẫn quá mức nham hiểm, trong mắt người làm

quan, người như Tần Kham thuộc về điêu dân điển hình.

Đỗ Yên cười một tiếng, lườm hắn một cái, một ánh mắt kiều mỵ này làm say đắm lòng người.

"Hiện tại biết sợ rồi à? Sợ cha ta chặt ngươi ra à? Lúc trước khi vô pháp vô thiên sao không nghĩ.

"Tần Kham hít sâu một hơi. Nghe những lời trướng của bà tám này, lúc trước hắn vô pháp vô thiên là vì ai? Người tốt làm không được, sớm biết vậy thì cứ trơ mắt nhìn nàng ta nhảy vào hố lửa cho rồi, nàng ta không dám nhảy thì mình còn có thể miễn phí ở đằng sau đẩy nàng ta một cái. Đỗ Yên thấy thần sắc Tần Kham không tốt, lập tứcdịu xuống, ôn nhu nói:"Cha ta chỉ biết là ngươi cướp dâu, chuyện phát sinh về sau, biết chân

tướng chỉ có chúng ta và tiểu công gia, tiểu công gia về Nam Kinh rồi,

lại không có giao tình với cha ta, sẽ không nói cho cha ta biết đâu."

Tần Kham liếc nàng ta: "Không phải còn có ngươi biết à?"

"Ngươi ngay cả ta cũng không tin à?

"Mày liễu Đỗ Yên dựng thẳng, vừa muốn phát hỏa, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt đỏ ửng, xấu hổ nói:"Ngươi nếu không tin ta thì không bằng... Không bằng cưới ta đi,

cưới ta rồi, ta chính là người của Tần gia, chết cũng sẽ không bán đứng

ngươi."

Tần Kham mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Ta chỉ nghe qua, người chết mới không để lộ bí mật."

....

"Tần Kham, ngươi hình như không muốn cưới ta?

"Đỗ Yên u oán nói. Tần Kham thở dài:"Đại tiểu thư à, cha ngươi hiện tại hận không thể dùng đao giết ta, ngươi cảm thấy ta cưới được ngươi à?"

"Những cũng đâu phải không thể, ngươi đi cứ đi nói chuyện với cha ta, nói nhiều lời hay vào, để ông ta xuôi cục tức này, giữa hai ta không phải vẫn có khả năng à? Hiện tại toàn bộ thành Thiệu Hưng đều biết ta và ngươi... Trừ ngươi ra, còn ai chịu cưới ta nữa? Cha ta khẳng định cũng minh bạch điểm này, sẽ chờ ngươi tới cửa nhận tội..." Đỗ Yên oán hận

lườm hắn một cái.

"Cha ngươi nếu hỏi chúng ta lúc nào thông đồng... Khụ, yêu nhau lúc nào thì ta phải nói như thế nào?"

"Cứ nói lâu ngày thì sinh tinh, ngu vậy!"

"Ặc, đùa gì vậy! Ta căn bản một ngày cũng không có, sinh tình cái gì! Bà tám ngươi chớ có lừa ta, bằng không thì lên công đường gặp nhau đấy!"

xxxxxxxxxx

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!