Chương 43: Hán Vệ chi tranh

Tần Kham cuối cùng vẫn nhịn đau chặt đứt tài lộ này.

Có đôi khi thật sự rất thống hận da mặt mình quá mỏng, kỳ thật nếu học theo Đường Bá Hổ, mỗi lần vào thanh lâu ăn uống ngủ, cố ý hoặc là vô tình không phát hiện các cô nương vụng trộm đút bạc cho hắn, say tới hồ trở về ngủ một giấc, ngày hôm sau rượu rượu rồi thì không nhớ gì cả, cứ coi như bạc là mình nhặt được trên đường, không tổn thương tự tôn cũng không tổn hại liêm sỉ, lần sau lại bộ dạng thiên nga cao ngạo xuất hiện trong thanh lâu.

Rất đáng tiếc, Tần Kham rất ngại. Cũng không biết ai cho hắn định nghĩa này.

Về phần Thanh quan nhân Kim Liễu kia, không biết đã đi đâu rồi, từ trong lời kể của Đường Dần, hắn cảm thấy đó là một cô nương tốt, vì hắn mà ở trước cửa tri phủ quỳ không đứng dậy, phần tình ý này có thể nói là thâm hậu, cho dù linh hồn của Tần Kham trước kia đã biến mất, tương lai nếu có cơ hội gặp nàng ta, nhất thiết phải hậu báo.

Ngày vẫn thế bình thản trôi qua, rất tốt, không thiếu tiền cũng không thiếu ăn mặc, mặc dù không có công danh quan lộc, nhưng cũng sống tự tại tiêu dao, bình dân cũng có lạc thú của bình dân.

Không may, ngày lành như vậy không được mấy ngày, bà tám nhỏ Đỗ Yên đã được phóng thích.

Chuyện Lúc trước con gái Đỗ gia kháng hôn theo thời gian trôi qua, dần dần bị mọi người quên đi, chắc Đỗ Hoành cũng hiểu được phong thanh qua rồi, cả ngày nhốt nữ nhi bảo bối ở trong phòng thì hắn cũng có chút không đành lòng, vì thế thả nàng ta ra, ngoài miệng thì nghiêm lệnh không cho phép rời khỏi nội viện nha môn tri phủ, nhưng Đỗ Yên làm gì chịu nghe?

Cha vừa quay đi thì nàng ta lại chạy mất.

Khi Đỗ Yên cực kỳ hưng phấn đá văng cửa phòng Tần Kham, Tần Kham biết, ngày tháng khổ sở của mình tới rồi.

"Được phóng thích rồi à?"

"Ừ." Đỗ Yên hưng phấn gật đầu.

"Ở bên trong có cải tạo tốt hay không?"

"Có!"

"Được thả có khoái hoạt hay không?"

"Khoái hoạt!"

"Ngươi khoái hoạt thì ta cũng khoái hoạt. Không có chuyện gì thì ngươi về trước đi, ta còn phải làm việc kiếm tiền."

Đỗ Yên mắc cỡ đỏ mặt, lấy ra một cái túi tiền tinh xảo đưa cho hắn:

"Khi chúng ta vừa quen nhau tiền của ngươi không là bị người ta trộm sao? Ta trong những ngày bị nhốt có làm một cái túi khác cho ngươi. Mong ngươi đừng chê."

Tần Kham cầm lấy nhìn, cười ha hả: "Sao lại thêu hai con vịt chết? Ồ? Trong này còn có một con vịt ba chân, cha mẹ nó là huynh muội ruột thất lạc nhiều năm à?"

Vui quá hóa buồn, trong nháy mắt Tần Kham liền bị liền bị Đỗ Yên một tay nhấc bổng lên không.

"Là uyên ương hí thủy, không phải vịt chết! Hỗn đản, ngươi cố ý à?" Đỗ Yên lộ ra bộ mặt dữ tợn.

xxxxxxxxxxxxx

Kinh sư hoàng cung, các Đông Noãn, điện Văn Hoa.

Nơi hoàng đế Hoằng Trị xử lý quốc chính không câu nệ phải là ở ngự thư phòng, thỉnh thoảng sẽ ngồi ở điện Văn Hoa, chỉ vì ba vị đại học sĩ nội các Lưu Kiện, Tạ Thiên, Lý Đông Dương đã già, vì chiếu cố lão thần, Hoằng Trị thường xuyên tự mình đến điện Văn Hoa, phàm là xử lý chính vụ, luôn cùng ba vị Đại học sĩ thương lượng nghị luận rồi mới quyết định.

Quân thánh thần hiền, Đại Minh Hoằng Trị phục hưng tất nhiên có đạo lý của nó.

Lúc này hoàng đế Hoằng Trị sắc mặt bình tĩnh ngồi ở ngự tọa của các Đông Noãn lật xem tấu sớ, mà Cẩm Y vệ Chỉ Huy Sứ Mưu Bân thì cung kính đứng bên cạnh hầu hạ hoàng đế Hoằng Trị .

Mưu Bân là Cẩm Y vệ Chỉ Huy Sứ, mặc dù chưởng quản vệ nghi trong cung, nhưng không cần luôn theo thị đế, chuyện hầu hạ bình thường do thái giám nội đình phụ trách.

Chỉ có điều Mưu Bân làm quan nhiều năm, cực có tầm mắt, một khi có cơ hội gặp vua thì bình thường sẽ không dễ dàng rời đi.

Mưu Bân có tâm sự của Mưu Bân, từ khi Hoằng Trị đăng cơ tới nay, mặc dù tín nhiệm đối với Hán vệ không giảm, nhưng cũng biết rõ họa của Hán vệ, cho nên cố ý áp chế quyền lực của Hán vệ, không để nó sinh trưởng tốt, gây họa cho thiên hạ.

Quan trọng hơn là, Hoằng Trị biết rõ đạo cân bằng quyền lực, vì thế Cẩm Y vệ và Đông Hán trước giờ vẫn coi là nước giếng không phạm nước sông, mấy năm nay bất tri bất giác tranh đấu gay gắt, Đông Hán Hán công Vương Nhạc và Cẩm Y vệ Chỉ Huy Sứ Mưu Bân mặc dù ở mặt ngoài thì hoà hợp êm thấm, nhưng trên thực tế hai người khi gặp lại hận không thể bóp chết đối phương, hoàng đế Hoằng Trị ngồi ở giữa, như không thấy đấu tranh của Hán Vệ, tựa hồ còn vui vẻ, thái độ của hoàng đế cũng trực tiếp khiến Hán vệ đấu tranh càng lúc càng lợi hại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!