Tần lão đạp ánh trăng hậm hực rời đi.
Tần Kham chắc chắn sẽ không ru rú ngồi dạy học ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này đấy, vậy nên đàm phán cũng tan vỡ.
Tần Kham tiễn Tần lão tới tận cửa, mãi tới khi thân ảnh Tần lão biến mất dưới ánh trăng thì hắn mới nhẹ nhàng cài chốt cửa, sau đó thở dài.
Vừa rồi Tần Kham mới chỉ mơ hồ biểu thị ra ý định rời khỏi Tần trang, ra ngoài làm công sống tạm chờ thời quật khởi thì ngay lập tức đã bị Tần
lão phản đối quyết liệt.
Lý do rất buồn cười, nhưng vào thời này thì hắn cũng không dám cười chút nào
- bởi vì mất thể diện, nhục cái nhã nhặn
của người đọc sách.
Tần Kham rất phiền muộn, làm công sống tạm cùng nhã nhặn của người đọc
sách liên quan cái rắm… người đọc sách chẳng lẽ không cần ăn cơm à?
Không thể không nói, nhận thức của Tần Kham đối với hai chữ "Giai cấp" ở thời đại này còn rất không đủ, hắn vẫn chưa thể đánh giá rõ ràng sự
khác biệt to lớn giữa người đọc sách cùng dân chúng bình thường.
Dưới ánh đèn ảm đạm, Tần Kham ngồi bên bàn, ngơ ngác nhìn chăm chú 28
văn tiền mà thất thần, không biết qua bao lâu thì hắn mới cười khổ một
tiếng.
Lần nữa lục lọi căn nhà cũ, Tần Kham lục đi lục lại, thùng đựng gạo thì
trống không, cả nhà không còn bất kỳ thứ gì khả dĩ có thể gặm nổi. Hắn
ngồi mà phát sầu, không rời khỏi Tần trang thì bữa sau ăn gì?
Tần Kham đúng là người thông minh, chẳng những thông minh mà da mặt cũng không mỏng. Một thằng thông minh mà da mặt cũng không tệ thì vô luận ở
chỗ nào cũng không đói chết được.
Ngày hôm sau khắp Tần trang truyền lưu một tin tức.
Thôn trang vốn vẫn có an ninh cực tốt, đêm không cần đóng cửa, có thể
nói là thôn trang văn minh điển hình của Minh triều lại đột nhiên xuất
hiện trộm vặt.
Mấy ngày kế tiếp Tần trang càng lúc càng trở nên không yên ổn.
Nhà Tần đại mất hai con gà, nhà Tần nhị mất mất một con chó, nhà Tần Tam mất tiêu hai con vịt...
Mấy vụ án kiểu này ngày ngày diễn ra tại Tần trang, thôn trang vốn yên bình bỗng trở nên không còn yên ả nữa.
Qua mười ngày như thế, Tần trang tộc trưởng Tần lão rốt cục lại một lần nữa đến trước cửa nhà Tần Kham.
Tần lão hán lúc này biểu tình hết sức rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn
Tần Kham cũng đã trở nên phức tạp hơn trước rất nhiều rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!