Trán Tần Kham túa mồ hôi lạnh.
Hôm nay chọc phải quyền quý chân chính này, chiêu bài Ngụy quốc công đã đập cho hắn đầu váng mắt hoa, càng bi ai hơn là, nguyên nhân chọc tới cho không ngờ là vì một con gà. Mình sao lại nhàn gỗi đi làm món gà hoa đó cớ chứ.
Trừ thủ tiện (bàn tay đê tiện) thì còn từ gì thích hợp hơn đẻ hình dung bản thân nữa đây?
Từ Bằng Cử rất tức giận, chắc hắn từ lúc từ trong bụng mẹ chui ra chưa nếm phải vố đau như vậy, đương nhiên, hắn càng thống hận bản thân hơn, vì sao không quản được miệng mình, vừa thấy Tần Kham ném đồ ra là theo bản năng vồ lấy, nhớ lại động tác vừa rồi trên đường cái.
Chó vồ xương hình như cũng không linh mẫn như vậy?
Càng nghĩ càng giận, một bụng lửa giận đương nhiên không thể không phát.
"Người đâu, tẩn hai tên cuồng đồ này cho ta."
"Chậm đã!
"Sống chết trước mắt, Tần Kham vội vàng kêu dừng, đầu càng đổ nhiều mồ hôi. Từ Bằng Cử liếc mắt nhìn chằm chằm Tần Kham, lộ ra hai hàng răng trắng:"Sao, muốn cầu xin tha thứ à?
"Thắt lưng Tần Kham thẳng tắp, nếu cầu xin tha thứ hữu dụng thì hắn sẽ không chút do dự cúi mình, con người ta ở cái thời đại nhân trị cao hơn pháp trị này, cái này gọi là dưới đầu gối nam nhi có hoàng kim tất cả đều là lời rắm chó, giữ mạng mới là lựa chọn số 1 của người thông minh. Nhưng rất rõ ràng, cầu xin tha thứ sẽ chỉ làm khí diễm của tên tiểu hoàn khố trước mắt này trở nên kiêu ngạo tới vong hình, càng khinh thường mình hơn."Ta không tính cầu xin tha thứ."
Từ Bằng Cử giận dữ, tiếp tục nổi bão: "Người đâu, đem hai tên..."
Ngươi không muốn ăn gà à?" Tần Kham thình lình chen vào một câu, cho dù lý do rất yếu ớt.
Tất cả mọi người thất thần, trong phòng yên lặng như tờ.
Lý do này...
Tần Kham cũng có chút tuyệt vọng, đây thực sự là một lý do không có sức thuyết phục, người thần kinh bình thường khái sẽ coi nó là một cái rắm.
Ngay khi Tần Kham cho rằng mình sắp phơi thây đầu đường, chuyện không ai ngờ xuất hiện chuyển cơ.
Chuyển cơ rất nhẹ, Tần Kham chỉ nhìn thấy cổ họng Từ Bằng Cử giật giật giật, giống như đang... Nuốt nước miếng?
Mắt Tần Kham sáng rực lên, hắn đã bắt được một tia sinh cơ.
Sự thật chứng minh, tư duy và thần kinh của kẻ tham ăn thật sự khác với người thường, thứ loại người này theo đuổi không phải người thường có thể lý giải, bọn họ có lẽ sẽ vì một con gà mà giết người, tất nhiên cũng không ngại vì một con gà mà tha cho người ta một mạng.
"Nói một cách không khiêm tốn nhé, biết làm gà hoa, khắp thiên hạ chỉ có một mình ta, ngươi nếu giết ta, đời này ngươi đừng hòng được ăn món gà ngon như vậy.
"Tần Kham ném ra một câu giữ mạng. Khí thế của Từ Bằng Cử rõ ràng yếu đi rất nhiều:"Ta... Không giết không giết ngươi, chích đánh ngươi một trận thì sao?"
Tần Kham mỉm cười, đó là một nụ cười tay nắm lợi thế: "Ngươi không sợ ta ghi hận trong lòng, hạ độc ngươi à?
"Từ Bằng Cử nói không ra lời. Tần Kham thấy được liền thu tay:"Không biết tiểu công gia muốn ăn mấy con? Thảo dân giờ đi làm cho ngài."
Trầm mặc... Hồi lâu...
"Hai..." Ngữ khí của Từ Bằng Cử rất phức tạp, tức giận, không cam lòng, cùng với sự tự ghét bản thân.
Tần Kham rất lý giải, hắn đang thống hận mình không có cốt khí.
Quá trình quen Từ Bằng Cử chính là vớ vẩn như vậy, kết quả cũng rất vớ vẩn.
Làm hại tiểu công gia ở trên đường cái mất mặt như vậy, cuối cùng không ngờ bị hai con gà hoa thu phục, bọn thị vệ bên cạnh Từ Bằng Cử rất mất mặt, mỗi lần nhìn thấy Tần công tử vốn nên bị người người tru di kia, cũng bất giác ấn lên chuôi đao, ý đồ dùng ánh mắt giết chết hắn.
Kỳ thật Tần Kham còn đau đầu hơn, bởi vì vị tiểu tổ tông đến từ Nam Kinh này không biết phát bệnh thần kinh gì, không ngờ không đi, chẳng những không đi, còn dùng một loại phương thức không được hiền lành lắm đuổi hết khách thuê tầng hai khách sạn đi, tiểu công gia độc chiếm cả tầng, từ đó về sau ở ngay trong khách sạn.
Ngày tháng đau khổ của Tần Kham tới rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!