Tần Kham lơ ma lơ mơ ngồi trong phòng làm việc ở huyện nha xem sổ sách.
Đỗ Hoành mặc dù không nói trắng ra nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng
- trong
nha môn có chuột, không biết thằng tiểu lại nào lại dám to gan lớn mật
lại thò tay tham ô kho công.
Hiện tại mấu chốt nằm ngay trong mấy quyển sổ này rồi, Tần Kham mới đảm
nhiệm vị trí sư gia nên chuyện này hẳn là một khảo nghiệm Đỗ Hoành đề ra cho hắn để xem xem gã trẻ tuổi này có đủ trình ngồi cái ghế này hay
không a.
Ánh mắt Tần Kham lướt trên từng dòng sổ sách, từng câu từng chữ như dòng
nước chảy qua hai mắt hắn, mặc dù tựa cưỡi ngựa xem hoa nhưng trật tự
trong đầu hắn lại hết sức rõ ràng tề chỉnh, không một chút hỗn loạn. Như chỉ bằng vào thống kê vốn có sẵn trên sổ này thì căn bản là chẳng thể
phát hiện ra chút vấn đề gì cả, thu chi cân bằng không chút sai lệch. Có điều Đỗ Hoành thân là nhân vật đứng đầu một huyện thì chỉ số thông minh khẳng định là sẽ không có vấn đề, người như thế một khi đã cảm thấy
được có khuất tất nhưng lại không thể tìm ra nổi đầu mối ở chỗ nào thì
chắc chắn kẻ tham ô cũng phải là tay cao thủ ở cái thời đại này rồi.
Nếu Tần Kham không xuất hiện thì kẻ tham ô này hẳn sẽ nhở nhơ thoải mái lắm.
Tần Kham lông mi nhíu thật chặt, lực chú ý của hắn lúc này cũng chẳng đặt
nhiều vào mấy dòng ghi chép trong sổ sách. Hắn đang nghĩ đến một chuyện
khác có liên quan tới việc này, rằng tin tức mình được giao kiểm tra sổ
sách thì cả nha môn hẳn là đều đã biết, kẻ tham ô kia có thể chột dạ hay không? Mà chột dạ rồi thì hắn sẽ phản ứng ra sao?
Khẳng định là kẻ tham ô sẽ có phản ứng, bất quá chắc sẽ không phải hiện tại
rồi… vì phàm là cao thủ thì sẽ luôn luôn có chút tự phụ, đại khái sẽ
không cho là một thằng nhóc chưa ráo máu đầu như Tần Kham có khả năng
móc ra chỗ khuất tất trong sổ sách. Vậy nên người kia hẳn là còn đang
chờ đợi cùng với quan sát, ra tay quá sớm sẽ chỉ khéo quá hóa vụng rồi
lộ ra sơ hở dẫn đến bại lộ.
Tần Kham cười lạnh hai tiếng, lấy ra hai tờ giấy trắng bắt đầu hí hoáy kẻ bảng.
Chẳng mấy thôi… dăm hàng ba cột nhìn như đơn sơ vậy mà sẽ tựa như đèn pha soi sáng những thứ mà kẻ tham ô cố giấu diếm.
Cả một buổi sáng, Tần Kham chỉ một mực hí ha hí hoáy kẻ hết hàng này cột
nọ, hết tờ giấy này tới tờ giấy khác… ngoài ra thì một chữ cũng không
viết, một việc cũng chẳng làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!