Đỗ Yên đu hết sức hào hứng, tiếng cười như chuông bạc réo rắt len lỏi khắp mọi ngóc ngách nội viện… Từ khi Tần Kham bắt đầu nhận thức nàng thì
trong ấn tượng của hắn nàng vẫn luôn là một cô gái thuần khiết hoạt bát
tràn đầy sức sống, luôn luôn lạc quan cởi mở, có thể nói là sống không
hề uổng chút thanh xuân nào.
Tần Kham lẳng lặng đứng ở phía ngoài cổng vòm, khóe miệng khẽ phác một nét cười mà chính bản thân hắn cũng chẳng hề phát hiện.
Là hâm mộ thì phải?
Ngẫm lại kiếp trước của mình thoáng cái đã vụt qua mất lứa tuổi đẹp đẽ
này, chỉ để lại vài ký ức nhạt nhòa cùng những câu than thở tầm thường,
họa chăng còn có dăm ba sự việc mà tới nay vẫn còn đau đớn tiếc nuối...
Tần Kham cứ thế đứng ngơ ngác nhìn chăm chú cặp lúm đồng tiền hạnh phúc
của Đỗ Yên, trong lòng chẳng rõ là ghen tị hay bồi hồi… hắn sống hai đời nên lúc này tuy rằng sinh lý mới mười chín tuổi nhưng tâm lý thực ra đã hoàn toàn như một ông chú ba bốn chục cái xuân xanh vậy.
Tần Kham ngẩn người, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm Đỗ Yên trên bàn đu
dây, trong đầu chìm đắm vào hồi ức… hắn không hề phát giác Đỗ Yên lúc
này đã đu chậm dần lại rồi dừng hẳn, ánh mắt của ông chú kỳ quặc ở ngoài cửa vòm khiến nụ cười của nàng như nóng bừng lên, giơ tay nhấc chân
bỗng hết sức mất tự nhiên, một ráng mây đỏ chợt lặng lẽ lan dần từ chiếc cổ trắng nõn cho tới tận hai lỗ tai nhỏ xinh của nàng.
Tần Kham không biết rằng một nam tử trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa nội viện
si ngốc ngơ ngác nhìn chăm chú con gái nhà người khác là một hành vi
không bình thường tới cỡ nào vào cái thời đại này, kể cả thằng này là
chủ nợ của cô gái đi nữa...
Mãi tới khi Tần Kham bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức thì hắn chợt giật thót
mình kinh ngạc phát hiện ra Đỗ Yên đang hai tay chống nạnh đứng lù lù ở
trước mặt mình, ánh mắt hung tợn bắn tới, cái cằm vênh lên cao vút.
"Uy, ngươi ánh mắt láo liên đứng ở trước cửa nội viện nhà ta rình mò là định giở trò gì hả?" Đỗ Yên cố gắng để làm cho chính mình hết sức có khí phách.
Tần Kham đành phải giải thích: "Nhìn cô cười vui vẻ tới như vậy nên không nhịn nổi nhìn nhiều một chút..."
"Ta cười thế nào liên quan gì tới ngươi?"
Tần Kham thở dài: "Một người còn nợ tới tận hai trăm lượng bạc đúng ra không nên cười vui vẻ tới vậy..."
Đỗ Yên hừ lạnh: "Ngươi sao không đòi cha ta ấy?"
"Ta sợ cha cô dùng gậy phang ta..."
"Thế chú đêk sợ chị táng cho mấy phát à?"
"Đương nhiên là cũng sợ, thế nên ta đòi nợ vẫn thực dịu dàng đi, còn không dám tới đập cửa nhà cô nữa là.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!