Tần Kham cứ thế bị Đỗ Yên đưa tới Nha môn Sơn Âm huyện.
Đây là lần thứ hai hắn tới Nha huyện, lần đầu tiên là bị Đỗ Yên kéo vào cáo trạng, lần này thì lại bị Đỗ Yên mời vào làm sư gia… cảm thụ của hai lần hoàn toàn khác biệt.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì về sau nơi này chính là nơi hắn mỗi ngày đi làm công rồi đây. Tưởng tượng tới mấy thằng cha sư gia kiếp trước xuất hiện trong ti vi, phe phe phẩy phẩy cái quạt xếp, ria mép dài như chuột, mắt ti hí láo liên, thường xuyên hiến cho ông chủ mấy cái âm mưu khốn nạn đoạn tử tuyệt tôn…
Tần Kham than thở trầm trọng, hắn có một loại tâm tình mãnh liệt tự chán ghét chính mình.
Đỗ Yên đi đằng trước lại tung tăng nhảy chân sáo, có thể thấy nàng đang rất vui vẻ, tâm tình hết sức lâng lâng. Tần Kham cảm thấy hết sức băn khoăn đối với thái độ cao hứng này của nàng, bà chằn này khẳng định đang có chủ ý xấu nào đó trong đầu rồi, mình vào Nha huyện làm công thì cũng coi như rơi vào lòng bàn tay nàng, sau này tiền đồ hẳn là hết sức bết bát… chẳng những phải lao tâm tận lực phục vụ Huyện tôn đại nhân mà còn phải cùng thiên kim tiểu thư của boss đấu trí đấu dũng.
Ngẫm lại mới thấy mình quả là quá giống với Tôn hầu tử bị chụp trong lòng bàn tay phật Như Lai, phải dùng phương thức hết sức cẩn thận bí mật tự kỷ thò trym ra tè một bãi ở ngón giữa của nàng, nếu hở ra chút tiếng gió nào thì hẳn mình cũng phơi xác lại nơi đất này rồi…
Dọc đường đi, Tần Kham suy nghĩ rất nhiều, rất hỗn loạn, càng ngày tâm tình càng nặng nề…
Nhà lớn, hầu gái mỹ miều, vợ yêu xinh đẹp… lý tưởng tựa hồ cách hắn mỗi lúc một xa.
Bà chằn đang nhảy chân sáo bỗng khựng lại, quay đầu lại cười với hắn một cái.
Nắng hồng vẩy lên gò má giống như đang rải một lớp ánh vàng rực rỡ và mềm mại lên khuôn mặt hoàn mỹ vô bì của Đỗ Yên, giờ khắc này quả thực nàng tựa như Maria Ozawa tuyệt mỹ của cõi lòng anh Vít yểu điệu bước từ trong film JAV ra vậy.
Tần Kham cảm thấy nhịp tim mình như ngừng đập, hắn bỗng ngây người quên cả thở, thất thần mất một lúc.
"Uy! Này!" Đỗ Yên huơ huơ đôi tay nhỏ nhắn trước mặt hắn.
Tần Kham lấy lại tinh thần, ánh mắt lập tức nhìn ra chỗ khác.
Không! Không thể bị cái ảo tượng này mê hoặc được! Nàng còn thiếu ta hai trăm lượng bạc! Hai trăm lượng là hai trăm lượng… A a a!
"Tần công tử, Tôn hầu tử đánh cuộc thua phật Như Lai rồi thì sao nữa hả?"
"Sau đó thì con khỉ kia lén lút đái một bãi ở ngón giữa của Phật tổ… Nó thật là quá mức thô bỉ, cô đừng có học theo đấy nhé…"
Đỗ Yên đỏ bừng mặt lườm nguýt Tần Kham rồi đấm khẽ lên ngực hắn: "Ái! Ngươi cho rằng ta cũng thô bỉ như ngươi sao?"
Tần Kham than thở, nữ nhân này quả nhiên rất biết chém gió, rõ ràng mình là chính nhân quân tử mà nàng lại cứ nói mình thô bỉ là sao…
Từ cửa hông đi vào huyện nha, vòng dưới một đoạn tường vây, đi thẳng tới đại đường, đằng sau đại đường là một khu vườn không rộng lắm um tùm u nhã, một dòng suối nhỏ uốn lượn chạy qua, bên dòng suối có một tòa giả sơn, trên núi có đình nhỏ… Tuy chỉ là một huyện nha nho nhỏ nhưng phong cảnh bên trong cũng hết sức phong tình, tuy nói Đại Minh có quy củ quan không sửa nha môn nhưng ở đâu thì cũng vậy
- trên có chính sách dưới có đối sách, bất kỳ ai làm quan cũng sẽ không quá mức gò bó bản thân đấy.
Đỗ Hoành đang làm việc trong văn phòng ở cạnh bên hòn giả sơn.
Đây cũng là lần thứ hai Tần Kham nhìn thấy Đỗ Hoành.
Đỗ Hoành chừng bốn mươi tuổi, mặc thường phục cổ tròn thêu hoa, diện mạo đoan chánh, hàm râu được cắt tỉa không chê vào đâu được, hai mắt lấp lánh hữu thần rất có vẻ uy nghiêm.
Tần Kham cung kính thi lễ với Đỗ Hoành: "Vãn sinh Tần Kham, ra mắt huyện tôn đại nhân."
Đỗ Hoành hơi nghiêng đầu nhìn hắn cười nhạt: "Nguyên lai là đại tài tử "Nếu mãi như lúc gặp ban đầu" a."
Nhất thời cái bản mặt mốc của Tần Kham đỏ bừng, cười khan hai tiếng, sau đó hắn hung tợn trừng mắt với Đỗ Yên mấy cái.
Quả nhiên là bà tám, lúc trước còn khăng khăng nói chỉ cần giúp cha nàng qua ải khó kia thì chuyện thơ thẩn sẽ sống để bụng chết mang theo, kết quả là chỉ quay người lại đã đem hắn bán mất toi.
Đây cũng là bài học đắt giá trong cuộc sống: Ngàn vạn lần không được tin vào miệng đàn bà, muốn đàn bà giữ bí mật thì chỉ có cách đem chồng nàng biến thành góa vợ…
Bà tám kia đang đứng ở cửa thì chỉ cười toét miệng đỏ mặt, lúng túng le le chiếc lưỡi thơm tho rồi quay đầu chạy mất dạng.
Đỗ Hoành cũng không nói nhảm nhiều, đối với chuyện Tần Kham làm thơ hay nghĩ kế giúp hắn hại người thì một chữ cũng không đề cập tới mà chỉ chỉ mớ sổ sách công văn chất đống như núi trên giá sách nói : "Vị sư gia lúc trước của bản quan quá mức thức thời vụ nên bỏ lại đống sổ sách này từ chức chạy mất rồi. Giờ ngươi tới cũng vừa đúng dịp, liền bắt tay vào giúp bản quan xử lý số sổ sách tiền lương này trước đi đã vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!