"Không cho thì đánh bằng cho mới thôi!
"Giọng Tần Kham tràn đầy khí phách. Đường Dần vẫn say đờ đẫn như cũ, đổ người dài trên bàn viết chữ. Tần Kham nói ra một câu thì Đường Dần lại viết xuống một câu, chẳng qua là do đang say mèm nên chữ viết của hắn cũng có chút liêu xiêu. Đường Dần vụt ngẩng đầu, mê mê tỉnh tỉnh trừng mắt nhìn Tần Kham:"Tôn hầu tử thật sự đánh Đông Hải Long vương cơ á?"
"Vậy thì không phải, chỉ là hô hào cho có tí khí thế thôi, nếu đánh thật thì cũng không hay cho lắm… Dù sao vừa rồi huynh cũng đã nói thế. Ngu đệ quả thực không thể không lần nữa bày tỏ sự khâm phục với tài hoa của Đường huynh rồi a, Đường huynh quả là đại tài!" Tần Kham không quên
chắp tay thi lễ với Đường Dần.
Đường Dần nhắm mắt, ảm đạm thở dài... hắn còn đang đắm chìm trong nỗi khổ mình bị điên.
Hai người một bên nói một bên viết, lại thêm một chương Tây Du ký nữa được ra lò.
Tần Kham hài lòng gật gật đầu, mình về phòng viết thêm hai chương nữa là đã không sai biệt lắm có thể đem tới chỗ Hoàng chưởng quỹ bán ra
rồi… Sau đó cứ viết một chương một rồi lại đem bán ra, hẳn đây cũng là
bộ tiểu thuyết viết kiểu liên tái đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc đi?
Ừ, cho đám văn nhân sĩ tử kia gấp chết mẹ chúng nó đi, để cho chúng nó
thèm cũng chả biết đi đâu kiếm nổi…
Tinh thần Đường Dần hai ngày này thật sự rất không tốt, mỗi một ngày
tất uống, mỗi lần uống tất say. Ngay cả Tần Kham giờ cũng cảm thấy mỗi
ngày chuốc rượu cho hắn như vậy quả thực có chút không nhân đạo là mấy,
có điều giả như không chuốc rượu thì làm sao mà lừa hắn viết truyện kiếm tiền được chứ? Thôi đành vậy…
Viết xong một chương này thì Đường Dần lại say lăn đơ không biết trời trăng gì nữa…
Tần Kham dìu hắn lên giường nằm xong thì quay người đi ra khỏi phòng.
Cẩn thận đóng chặt cửa phòng cho Đường đại tài tử xong, Tần Kham vừa
quay đầu nhìn lại thì đã thấy Đỗ Yên đang đứng ngay bên ngoài hành lang
lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Tần Kham cũng chẳng thèm kinh hoảng làm gì nữa, bà chằn này quá mức
xuất thần nhập quỷ rồi, thật hoài nghi nàng thuộc biên chế Cẩm y vệ đấy…
"Ta lại nghe thấy…" Đỗ Yên lạnh lùng nói.
"Nghe thấy thì sao? Viết sách mà thôi, luật nào cấm thế?
"Đỗ Yên nặng nề than thở:"Tần Kham, ngươi cứ diễn đi diễn lại cái trò này cũng không phải biện pháp lâu dài, mỗi lần viết một chương thì lại
chuốc Đường Dần say mèm, còn đem vị Giang Nam tài tử kia lừa đến dở điên dở khùng… Ngươi không cảm thấy thủ đoạn này rất thất đức sao hả?
"Tần Kham nghiêm mặt nói:"Cô thích nghe chuyện xưa không?
"Đỗ Yên trừng mắt với hắn:"Thích thì sao?"
"Cô có biết trong chuyện xưa thì người nào sẽ chết đầu tiên hay không?"
"Không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!