Chương 19: Công thành lui thân

Đỗ Hoành là cái người phúc hậu, hắn đương nhiên sẽ không làm việc cạn tàu ráo máng, như thế cũng không có quả ngon gì để ăn cả.

Với loại tiểu nhân như Thạch Lộc thì tuy Đỗ Hoành hận không thể dùng đế

giày điên cuồng vả lên mặt của hắn đấy, nhưng nếu quả thật đem Thạch Lộc ép lên tuyệt lộ lúc này thì kết cục tất nhiên sẽ là lưỡng bại câu

thương… Đỗ Hoành cũng không định đưa tiền đồ mình quăng ra chỉ để hả

giận.

Quan lại Đại Minh như Thạch Lộc còn nhiều lắm, Đỗ Hoành cảm thấy vẫn nên giữ thân để sau tiếp tục cùng bọn họ âm thầm tranh đấu mới là thực sự

tạo phúc cho dân… nếu chỉ kéo một thằng chết chung thì bi hùng là có bi

hùng nhưng chung quy lại là quá ngu xuẩn đi rồi...

Cho nên Đỗ Hoành vô cùng hào phóng buông tha Thạch Lộc, hơn nữa còn hiên ngang lẫm liệt gọi người đem hai mẹ con lam lũ kia bảo vệ lại rồi nói

gần nói xa cho Thạch Lộc kiểu như ngươi thân là Ngự sử, vụng trộm nuôi

vợ hờ ở ngoài là ảnh hưởng tới danh dự, huống hồ cô vợ hờ này ngươi còn

đã ruồng rẫy người ta một lần rồi… cái này truyền ra ngoài thì không hay ho gì, chúng ta quan hệ tốt như vậy nên mấy việc khổ nhọc thì ta giúp

ngươi làm, vợ hờ của ngươi thì để ta nuôi, về sau con ngươi cũng coi như là con ta, vợ ngươi thì ông cũng cắn răng coi như là vợ ông vậy… vân

vân và vân vân…

Thạch Lộc đờ người trơ mắt nhìn "vợ con mình ruồng rẫy

"bị Đỗ Hoành phái người dắt đi… ý định muốn lật bàn trong lòng hắn hoàn toàn chết sạch. Hắn biết rõ từ nay về sau thì cái nhược điểm này của mình xem như nằm gọn trong tay Đỗ Hoành mất rồi, về sau nếu định đi trêu chọc Đỗ Hoành thì trừ phi mình ôm bom cảm tử xác định chết chắc còn không thì lượn càng xa mới càng tốt. Tuần án Ngự sử Thạch Lộc thu thập đồ đạc, âm thầm rời khỏi Sơn Âm huyện ngay trong đêm… Lúc đến phong quang không ai bì nổi, lúc đi thê lương ủ rũ. Vài ngày sau, dịch trạm tốt đưa tới công văn từ Nam Kinh. Trong đó Thạch Lộc cho Đỗ Hoành đánh giá thành tích là"Ưu".

Trong báo cáo hắn đưa lên Nam Kinh Đô Sát viện thì Thạch Lộc đem công tác Đỗ Hoành trị vì Sơn Âm

huyện nói khoác tới long trời lở đất, nào là trong huyện già có lộc

dưỡng, trẻ có chỗ dựa, dân phong chất phác, đi đường không nhặt của rơi, đêm xuống không cần đóng cửa, sex với vợ giữa đường cũng không ai thèm

nhìn… vân vân… toàn bộ là công giáo hóa thống trị kinh tài tuyệt diễm

của tri huyện Đỗ Hoành, công lao trời biển… vân vân… Một bản báo cáo này khiến lúc đọc được thì ngay cả Đỗ Hoành cũng đỏ bừng cả mặt mo, bà mẹ

nó thằng Thạch Lộc này cũng không sợ đau đầu lưỡi rồi hả!

Đỗ Hoành đương nhiên hiểu dụng ý của Thạch Lộc, hắn đây là đang lấy lòng Đỗ Hoành đấy, ngụ ý là ta thổi ngươi lên cao tít thì ngươi cũng nên

biết điều có qua có lại mới toại lòng nhau… hai cái vợ con từ trên trời

rơi xuống kia của ta thì ngươi cứ tiếp tục nuôi giúp ta đi thôi, chẳng

qua là ngàn vạn lần chớ có mang mẹ con nàng tới trước mặt ta dọa ta là

được...........

Nha môn Sơn Âm huyện phong ba ầm ầm.

Trên từ Huyện thừa, dưới tới tạp dịch… ai cũng không tưởng được vị Đỗ

đại nhân chắc như ăn bắp bị bãi miễn này vì sao lại không chút sứt mẻ,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!