Chương 18: Đổi thế

Trong phòng chỉ còn tiếng khóc ô ô bi thương của nữ tử.

Thạch Lộc mới rồi còn đắc ý mồm năm miệng mười hung hăng không coi ai ra gì mà giờ như bị sét đánh, trợn to hai mắt ngây ngốc đứng chết lặng,

trong mắt một mảnh trống rỗng hư vô...

Đỗ Hoành hiển nhiên cũng không ngờ tới lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, vẻ mặt khiếp sợ liếc qua Thạch Lộc, lại liếc tới hai mẹ con

nọ, ánh mắt dáo dác đảo qua đảo lại trên người bọn họ, vẻ mặt kinh nghi

bất định.

Nữ tử quỳ trên mặt đất, một tay ôm đứa nhỏ, một tay gắt gao níu chặt lấy đùi Thạch Lộc như sợ hắn chạy mất, bù lu bù loa than thở khóc lóc lên

án Thạch Lộc.

"Bố thằng ku, ba năm trước khi ông còn là Chấp sự trong Nam Kinh hình

bộ, không quyền cũng chẳng tiền thì cứ mấy hôm lại đến trêu chọc cô gái

hiền lành con nhà gia giáo ta. Lúc ấy ông luôn mồm thề non hẹn biển với

ta, một mực nói nhất định dùng kiệu hoa đón ta về nhà, sau đó để ta làm

chính thất… lừa gạt đi một thân trong sạch của ta, còn sinh cho ông một

đứa con trai nữa chứ. Vậy mà sau đó ông lại trở mặt vô tình, nói đi là

đi, ta có lỗi gì, đứa có tội tình gì đây! Thạch Lộc, hôm nay ông nhất

định phải cấp cho ta một câu trả lời, bằng không ta một đầu đâm chết

trước mặt ông mới cam lòng..."

Thân hình Thạch Lộc như trúng gió run lập cập, sắc mặt chợt trắng bệch.

"Ngươi... Ngươi mau buông tay! Rốt cuộc ngươi là ai? Bản quan không biết ngươi, mụ đàn bà này dám cắn bậy cắn bạ tới cả mệnh quan triều đình, không sợ vương pháp sâm nghiêm sao?"

Thạch Lộc cả kinh phẫn nộ la to,

hoàn toàn không còn giữ nổi hình tượng của quan viên nữa.

Nữ tử quyết tâm níu chặt đui Thạch Lộc, khóc lóc hô hoán:

"Không buông, để ông chạy mất thì ta cùng này đứa nhỏ khổ sở này tìm ai kêu oan chứ?"

"Mụ khốn người nhìn cho kỹ đi, bản quan chưa bao giờ thấy ngươi đấy, ngươi đây là nhận nhầm người rồi..."

"Tuyệt không sai được! Thạch Lộc, dù bộ dáng ông có hóa thành tro thì ta cũng nhận ra a!"

Còn đang níu níu kéo kéo, Thạch Lộc chợt liếc thấy Đỗ Hoành còn đang

đứng một bên im lặng không nói gì cả. Từ khi xuất hiện hai mẹ con này

thì vẻ mặt Đỗ Hoành liên tục biến hóa, từ kinh ngạc biến thành trầm tư,

từ trầm tư lại dần dần biến thành hưng phấn...

Thạch Lộc cả người run lên, tâm tình nhất thời chìm vào đáy cốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!