Chương 15: Hóa hiểm vi an (Thượng)

Trời không thương thằng bất lương. Không ngờ lại... phạt hắn liều mạng thế này mới ác?

Hiện Tần Kham đang ngồi ăn năn, nghĩ lại nhân sinh của hắn.

Hắn không hiểu nổi vì sao ông trời đối đãi với kẻ thiện lương như hắn

khắt khe đến thế cơ chứ. Bản thân mình nghĩ đi nghĩ lại cũng chưa làm

chuyện thất đức nào cả mà, cũng lắm cũng chỉ trộm mấy con gà của Tần

trang, đạo mấy bài thơ của người đời mà thôi, cũng chẳng chết ai đi sao!

"Thiện lương

"của từng người là có thể đem so sánh với nhau đấy, hắn cảm thấy nếu đem bản thân so với đám ác bá côn đồ giết người phóng hỏa, hoành hành làng xóm thì mình vẫn còn thiện lương hơn nhiều chứ nhỉ? Một thằng dân ngu ku đen chen vào giữa ân oán của hai bị quan triều đình thì không biết sẽ chết thảm cỡ nào a... Tần Kham than thở, tay vân vê cái mũi nát tươm."Đỗ cô nương, phiền cô đem ân oán giữa lệnh tôn đại nhân cùng vị Ngự sử kia nói kỹ càng từ đầu tới cuối một lần đi vậy."

Đỗ Yên khó hiểu: "Ta không phải vừa kể với ngươi rồi sao?"

Tần Kham lúng túng: "Hổ hẹn, vừa rồi căn bản một chữ cũng không vào tai a..."

"Vì sao không nghe vào tai?"

"Bởi vì lúc ấy trong đầu còn đang tìm cách cắt đuôi cái phiền phức như cô nữa..."

Đỗ Yên cười cười, nàng cười tới thật ngọt ngào: "Tuy rằng ngươi không phải người tốt lành gì, nhưng ít ra rất thẳng thắn.

"Vì vậy Đỗ Yên lại đem ân oán giữa cha nàng cùng Tuần án Ngự sử Thạch Lộc nói lại một lần. Tần Kham nghe mà lông tóc dựng ngược, mồ hôi lạnh tứa ra… hiện hắn lại lần nữa có thể xác định việc nhận lời giúp đỡ việc phiền phức này là quyết định hết sức không sáng suốt. Sau khi kể lại lần nữa thì Đỗ Yên liền nhìn hắn chờ mong, đôi mi thật dài còn hứng khởi phấp phới."Tần công tử, chuyện này còn có giải pháp nào không?"

"Có giải pháp."

Cặp mắt Đỗ Yên vụt sáng rỡ, hô hấp không tự chủ được mà dồn dập lên: "Giải pháp như thế nào?"

Tần Kham nhàn nhạt liếc nàng một cái rồi chậm rãi nói: "Đầu tiên... tiền công một trăm lượng bạc."

Đỗ Yên chợt cảm thấy trong đầu mình như có hàng trăm con ong vo ve vù vù bay loạn xạ.

"Tới lúc này mà ngươi vẫn còn có tâm tình đòi bạc cơ à?

"Đỗ Yên nghiến răng nghiến lợi rít lên. Tần Kham vẫn ung dung:"Đỗ cô nương, cô cần biết rõ một gã dân đen như

ta lần này lăn lộn với ân oán trong quan trường là một chuyện hết sức

liều mạng đấy nhé. Hiện chỉ lấy cô một trăm lượng bạc thù lao thì thật

sự là đã rơi lệ khuyến mại, bán mạng như cho rồi..."

"... Được! Sau khi thành công thì cho ngươi một trăm lượng, nói lời giữ lời, nhưng là nếu việc không thành thì sao hả?"

"Kể cả chuyện không thành thì cô cũng phải trả thù lao, dùng một trăm lượng này mua cho ta một khoảnh đất làm mồ, mua cái quan tài, đặt một cái bia mộ xa hoa một chút rồi còn thừa bao nhiêu thì mua tiền giấy đốt cho ta là được..."

Đỗ Yên hai mắt tóe lửa: "Ta nhất định sẽ đốt cho ngươi!"

.......

Hiện tâm tình của Đỗ Yên rất nhẹ nhõm, đồng thời nàng cũng rất tò mò

muốn biết phương pháp hóa giải cái tử cục tưởng như không thế suy chuyển này của Tần Kham.

Quyền lực của Tuần án Ngự sử có bao nhiêu thì Đỗ Yên thân là con nhà qua đương nhiên biết được rõ ràng. Tuy nó chỉ là quan thất phẩm nhưng cái

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!