Chương 14: Năm xưa đen đủi

Trên đời có đồ tốt, cũng có thứ đáng ghê tởm, tiêu chuẩn của mỗi người cân nhắc những vật này cũng không hề giống nhau.

Nhưng tại tất cả các triều đại khác nhau trong lịch sử thì lại có một

thứ đáng ghê tởm mà tất cả mọi người đều thống nhất ý kiến, đó chính là

ngôn quan đấy.

Loại sinh vật này bị chán ghét hết sức không hề ít, dù rằng nếu luận

phẩm cấp thì nó cũng chỉ nho nhỏ có thất phẩm, luận tài cán thì cũng chỉ là tiến sĩ xuất thân bình thường mà thôi.

Đại Minh lúc mới lập quốc thì Thái tổ Thành tổ hoàng đế tính cách mạnh

mẽ, chuyên quyền độc đoán, chuyện thiên hạ tới trên triều thì đều theo

một lời của hoàng đế mà quyết, khi đó tuy cũng có ngôn quan nhưng quả

thực tác dụng của bọn hắn thật ra cũng không lớn. Nhưng sau thời Anh

Tuyên thì thể chế chính trị của Đại Minh bắt đầu thành hình, Nội các

chấp chính, Ti Lễ Giám chấp phạt, Hoàng đế làm trung tâm… từ đây thì bắt đầu hình thành bố cục chính trị văn nhân chấp chưởng thiên hạ, mà mùa

xuân của ngôn quan cũng tới theo.

Vì vậy đám quan nho nhỏ thất phẩm mới

dựa vào một chữ danh mà lau nhau quát tháo triều đình, hô phong hoán vũ, như đám chó dại vớ được ai là cắn người đó, hung hăng ương ngạnh tới

ngay cả một số Thượng thư trên triều cũng phải cẩn thận tránh bị bọn

chúng đớp được chỗ hại đấy.

Tuần án Ngự sử là thuộc về tập đoàn ngôn quan này.

Ngự sử có quyền giám sát, vô luận là chức quan trong triều có cao cỡ nào thì phàm là làm việc không hiệu quả, sinh hoạt thất đức, không làm tròn trách nhiệm…vân vân… hay dù chỉ là khi ngươi vào buổi triều sớm mà quên chưa chùi sạch đồ ăn sáng thì đều là chỗ hại trong danh sách hạch tội

của bọn chúng.

Mà Tuần án Ngự sử thì là cái loại ngôn quan không phải quản chế quan

chức kinh thành mà là quan lại địa phương. Từ năm Hoằng Trị định ra chế

độ giám sát cùng đánh giá công vụ hành chính địa phương thì mới xuất

hiện chức danh Tuần án Ngự sử để khảo sát khắp nơi. Mà việc khảo sát này thì mang tính chất thường xuyên nhưng lại không định kỳ đấy, tùy vào

thời điểm mà linh hoạt tiến hành.

Đây chính là một đặc điểm của thể chế

chính trị Đại Minh, Hoàng đế có Nội các kiềm chế, quan địa phương lại bị thượng cấp cùng Tuần án Ngự sử kiềm chế, từ trên xuống dưới kiềm chế

lẫn nhau để tránh việc quyền lực tuyệt đối bành trướng mà khiến dân

chúng thiên hạ lầm than.

Chế độ Tuần án này thật ra cũng có thể coi như một cái chế độ tốt, đáng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!