"Bên đèo có một đám thiên nga - Nhảy vọt xuống sông khoe thân ngà - Bụng đói ra sông vờn đuổi bắt – Ăn xong về nhà phịch lão bà."
Cái thứ thơ này thì kỳ thật mỗi người một ý, rất tục tĩu cũng có lúc coi là nhiều phong nhã, Mao chủ tịch (Mao Trạch Đông) không phải đã từng nói
nhã nhặn cái câu "Không được phép đánh rắm
"sao? Ít nhất trong mắt Tần Kham thì cái bài thơ"Bên đèo có một đám thiên nga
"này rất thông tục, già trẻ đều thích hợp, thơ mà đến loại mù chữ cũng nghe hiểu được thì tự nhiên là thơ hay, năm đó Bạch Cư Dị tiên sinh chính là làm thơ như vậy. Nhưng hiển nhiên, Đường đại tài tử lại không cho là như vậy."Đây là cái loại thơ thẩn chó má gì, thế mà cũng dám chen vào trong tập thơ
của ta hả?
"Đường Dần phẫn nộ rã rời rồi, thanh danh cả đời không khéo bị cái bài thơ chó chết này vặt sạch ấy chứ."Bài thơ này... Chẳng lẽ không phải huynh làm hả?" Tần Kham dùng sức vò vò đầu.
Hắn cũng loạn cả đầu rồi.
Tần Kham cũng không phải dân tốt nghiệp hệ Trung văn ở đại học, xin thề là
hắn có thể nhớ ra mấy câu thiên cổ danh tác này hoàn toàn do thần phật
phù hộ độ trì đấy, có một vài sai lầm trong đó đương nhiên là chuyện
bình thường. Nói đi nói lại thì đối với một thằng mấy hôm trước còn đang tự tay treo cổ lủng lẳng dưới xà nhà thì thật sự không nên dùng tiêu
chuẩn thánh nhân đi cân đo hắn rồi.
Vỗ vỗ đầu một lúc thì Tần Kham mới phát hiện mình thật sự râu ông nọ cắm
cằm bà kia rồi, dường như bài thơ này là ở trong cái loại phim hài Đường Bá Hổ do Châu Tinh Trì sản xuất, cái đoạn mà bốn thằng Giang Nam tài tử hèn mọn bỉ ổi cùng một chỗ hợp tác...
Đường Dần biểu tình cực phẫn nộ, trong ánh mắt nồng đậm khao khát một loại dục vọng đem Tần Kham tiền râm hậu sát.
Tần Kham nhếch nhếch miệng, có chút xấu hổ.
Người đọc sách vì sao đều có cái tật xấu này thế nhỉ, một bài thơ nhầm mà
thôi, hà tất phải nhảy dựng lên đòi đánh đòi giết thế cơ chứ? Mọi thứ
vì sao không nghĩ một chút tới chỗ tốt đây? Ví dụ như hơn hai trăm lượng tiền nhuận bút trong phòng ngươi, cùng với... kết bạn với một bằng hữu
thông minh như ta thì ngươi mới có tiền đi mà mua cái "Đào Hoa ốcnổi chứ. Nói đếnĐào Hoa ốc
"... Đường Dần thấy Tần Kham mím môi không đáp thì tạm thời buông tha cho mớ thiên nga trên đèo nọ, lại tiếp tục giở vài trang tập thơ rồi chỉ vào một bài thơ khác… lúc này nét mặt của hắn rất đặc sắc, giống như giữa ban ngày gặp quỷ vậy."Bài thơ này ý gì?
"Ổ đào trong có am đào - Tiên trong am mải tiêu dao tháng ngày..." "
Tần Kham có chút hết kiên nhẫn nổi, cặp mắt nheo lại: "Đây cũng không phải huynh làm hay sao?"
Trợn mắt nói phét sao, người đọc sách cũng có trò này nữa à?
"Đương nhiên không phải do ta làm!
"Đường Dần tràn đầy tức giận kèm mấy phần kinh dị quát lên:"Ngay cả "Đào Hoa ốc
"ta còn chưa mua nổi nữa là, sao làm nổi bải thơ đó? Có điều... Bài thơ này ta cũng đã nghĩ qua mấy lần nhưng một mực có mấy chỗ trọng yếu không thông. Thế mà sao bài đó trong tập thơ này đều cùng những chỗ ta trăn trở không mưu mà hợp, hơn nữa còn hoàn mỹ tới vậy mới hay chứ?"
Tần Kham dùng sức vò vò đầu.
Lại hố cha rồi, bài thơ này do Đường Dần làm thì không phải bàn cãi. Nhưng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!