[Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, ai sẽ là người đầu tiên c-h-ế
-t đây?"]
[Chắc là tài xế.]
[Rốt cuộc ai là kẻ s-á
-t nhân?]
…
Một lúc lâu sau, mọi người quyết định cùng xuống xe xem xét thử.
Lúc tôi chuẩn bị bước xuống, Tô Kỳ gọi tôi lại.
"Khương lão sư, chị vẫn nên ở lại xe đi, lát nữa chúng tôi không có rảnh lo cho chị đâu."
Tầm mắt của tôi dừng lại trên người đàn ông bụng bia, rồi lại rũ mắt.
"Được."
Sau khi những người khác xuống xe, ông ta liếc nhìn eo và đùi tôi, chợt đứng dậy tiến tới bắt chuyện:
"Người đẹp, trông cô giống mối tình đầu của tôi thật."
Tôi nhìn tin tức thông báo có tội phạm vượt ngục trên màn hình trong xe buýt, rồi nhìn một góc của găng tay dùng một lần lộ ra từ túi áo của ông ta, tôi cười khẽ.
Trò chơi g-i-ế
-t người, bắt đầu rồi.
Màn hình đang phát bản tin có một tội phạm c-ư
-ỡn
-g h**p đã trốn khỏi nhà tù.
Ông ta có sở thích bắt nạn nhân mặc váy đỏ trước khi ra tay.
Sau khi xong xuôi còn tiêm một loại thuốc để làm loãng dịch thể trong người nạn nhân.
Cuối cùng, ông ta bị bắt và nhận án chung thân.
Nhưng chỉ mấy ngày trước, ông ta đã chạy trốn qua đường cống thoát nước.
"Phải không?"
Tôi giả vờ sợ hãi, bước lùi về sau.
Ở sâu trong mắt ông ta, vẻ hứng thú càng nồng đậm hơn, dường như rất hài lòng với phản ứng của tôi lúc này.
May là Tần Qua đã quay lại.
Anh cau mày đánh giá gã đàn ông béo mập.
Nhỏ giọng dặn tôi đừng ở riêng với ông ta.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!