Chương 75: (Vô Đề)

Nếu nói ra, Lịch sự phát trài của Bạch Duy Minh cũng không phức tạp, cũng không truyền kỳ, chẳng qua chỉ là một người làm một chuyện, cũng một mực làm đến cùng mà thôi.

Bạch Duy Minh, Liên Xuân Huyên, Trần Lễ Bỉnh đều người xuất thân gia đình phổ thông dựa vào thành tích học tập thi đậu học việc hàng đầu cả nước. Đương nhiên, con em nhà cao cửa rộng như Tần tiểu gia, hội trưởng Tuyên, cũng vào học viện hàng đầu.

Trong đó những người học tập tốt như hội trưởng Tuyên, đi vào là chuyện đương nhiên.

Rất nhiều con em của gia đình bình thường đậu học viện hàng đầu, chăm chỉ học hành, ra ngoài làm công cũng có thể làm công nhân cổ vàng(*) thu nhập không ít, hoặc là tiếp tục đào tạo sâu, cũng có thể là phần tử trí thức cao cấp được người tôn kính.

Nhưng Bạch Duy Minh, Liên Xuân Huyên, và Trần Lễ Bỉnh đều là người đầu óc tương đối linh hoạt, cho rằng đi lại với quyền quý quan trọng hơn học tập đào tạo sâu.

Dù sao, nếu không phải thi đậu trường này, con em gia đình bình thường như họ cả đời cũng không tiếp xúc được với những người nhà cao cửa rộng kia.

(*) Công nhân cổ vàng: Gold

-collar worker:

Nhóm người lao động thuộc các ngành có chuyên môn cao như luật sư, bác sĩ, kĩ sư nghiên cứu. Ngoài ra, gold collar worker còn dùng để chỉ những lao động trẻ, thu nhập thấp nhưng có xu hướng chi tiêu vào các mặt hàng, dịch vụ xa xỉ (thường nhờ vào sự hỗ trợ tài chính của gia đình)

Mà bây giờ, chẳng những có thể tiếp xúc, còn có thể làm Bạn học làm bạn ngang hàng, đó thật sự là cơ hội ngàn năm một thuở.

Tài nguyên giao thiệp thế này, là tuyệt đối không thể lãng phí.

Hội trưởng Tuyên từng tiếc nuối trước mặt Dung Quân Tiện, nói trình độ tri thức của Bạch Duy Minh rất cao, nhưng không đào tạo sâu, ngược lại đi làm quan hệ công chúng, thật sự là lãng phí người tài.

Nhưng ai lại biết, không phải ai cũng say mê học thuật trong lòng không nghĩ bất cứ chuyện khác như hội trưởng Tuyên.

Bạch Duy Minh học giỏi, vốn cũng không phải vì học.

Trần Lễ Bỉnh, Liên Xuân Huyên và Bạch Duy Minh đều là bạn cùng phòng, khi đó tâm trí, hành vi cũng gần, một dạo có quan hệ rất tốt, nhưng về sau càng đi càng xa.

Liên Xuân Huyên ở trong học viện tìm một cô gái nhà giàu để yêu đương, sau khi tốt nghiệp vài năm thì ở rể làm con rể của Công Nghệ Sáng Tư, dốc sức làm trong xí nghiệp của nhà vợ. Đáng tiếc Công nghệ Sáng Tư này là doanh nghiệp gia tộc, quản lý lạc hậu, kinh doanh bất thiện.

Liên Xuân Huyên nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, làm tới tổng giám đốc, phụ trách chuyện cực nhọc niêm yết bù vào lỗ thủng. Vừa đưa lên, vốn là không thành công, đã xả thân. Liên Xuân Huyên thất bại, rồi rơi xuống dáng vẻ như hôm nay.

Trần Lễ Bỉnh cũng không đi theo con đường

"Dựa vào hôn nhân thiếu phấn đấu hai mươi năm" như Liên xuân Huyên. Bản thân y rất có tài hoa, đã từng hận đời, năm đó y đoạt giải kịch bản của tác phẩm

"Xuân giang hoa nguyệt dạ", nó được viết ra khi y ghét thế giới này nhất.

Như lời nói trước đó, truyền thông thường xuyên hỏi Trần Lễ Bỉnh có phải Hết thời không, cũng không biết ra

"Xuân giang hoa nguyệt dạ" nữa. Trần Lễ Bỉnh luôn không thừa nhận.

Nhưng thật ra trong lòng y biết, mình thực sự cũng không viết ra được tác phẩm như vậy nữa.

Không phải hết thời, là y đã thỏa hiệp với thế giới.

Y không còn ôm tình cảm kịch liệt như thế nữa, không có cách nào viết ra câu chữ thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng như vậy.

Trần Lễ Bỉnh ở thời đại đó làm biên kịch, làm thơ ca, gặp được Đỗ Mạn Hoài, trải qua một thời gian rất lãng mạn.

Nhưng cuối cùng, Trần Lễ Bỉnh vẫn cảm thấy lợi ích của hiện thực quan trọng hơn rất cả, thậm chí vượt qua ham muốn sáng tác của y.

Y thông qua quan hệ trong học viện, tìm được người đầu tư, thành lập công ty chế tác truyền hình điện ảnh của mình, thông qua giao dịch, càng làm càng lớn, thành nhân vật như hôm nay.

Y có thể viết ra một ngàn bộ phim hot rating tăng mạnh như Tăng Phàm Truyện, cũng không viết ra được

"Xuân giang hoa nguyệt dạ" có tỉ suất chỗ ngồi đê mê nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!