"Dung tiên sinh muốn uống trà Ô long?" Bạch Duy Minh hơi kinh ngạc, im lặng một lát, đáp:
"Nhưng mà tôi cũng không mang theo trà Ô long."
Dung Quân Tiện sững sờ.
"Vả lại, muộn thế này uống trà cũng không tốt." Giọng điệu của Bạch Duy Minh không mặn không nhạt,
"Vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai cậu còn có cảnh phải quay."
Bạch Duy Minh đã nói vậy, Dung Quân Tiện thu lại nửa bước đã bước vào căn phòng của Bạch Duy Minh.
Ngày hôm sau, Dung Quân Tiện dậy sớm, trợ lý chở cậu đến trường quay quay phim. Dung Quân Tiện nhìn trợ lý trong xe, lại nhìn ghế sau, hỏi:
"Sao Bạch tiên sinh không đi cùng chúng ta?"
Trợ lý trả lời:
"Có lẽ Bạch tiên sinh vẫn chưa dậy đâu?"
Dung Quân Tiện nghĩ một lúc, cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho Bạch Duy Minh:
"Bạch tiên sinh, trợ lý nói anh vẫn chưa dậy."
Sau khi gửi đi, Dung Quân Tiện lại hơi hối hận, lời nói ấu trĩ nhàm chán như thế tại sao có thể gửi đi chứ? Nam sĩ lạnh lùng thành thục như Bạch Duy Minh chắc hoàn toàn sẽ không để ý tới, đồng thời sẽ cảm thấy mình bị điên nữa?
Nghĩ tới những điều này, Dung Quân Tiện muốn rút tin nhắn về, nhưng cũng không kịp rồi —— khi cậu suy nghĩ lung tung, phê bình bản thân, Bạch Duy Minh đã trả lời:
"Cậu ta nói không đúng."
Dung Quân Tiện nhìn thấy trả lời bỗng nhiên gửi đến, thoáng cái vui trở lại, lạch cạch lạch cạch gõ trả lời: Thế anh đi đâu rồi?
"Tôi đến chợ sáng mua trà Ô long cho Dung tiên sinh."
Dung Quân Tiện nhìn dòng chữ lạnh như băng trên màn hình, trong lòng lại ấm áp, cầm điện thoại cười ngây ngô.
Ở trong xe, Dung Quân Tiện ngâm nga bài hát, đặc biệt vui vẻ, vẻ mặt thoải mái, nhưng sau khi xuống xe, lại trưng cái vẻ cao ngạo, muốn cười nhưng không cười. Lúc Dung Quân Tiện vào trường quay, thật ra có diễn viên đến sớm hơn cậu. Đó là Chu Ấu Khanh diễn vai nữ hoàng đế.
Bởi vì tạo hình trang phục đầu tóc của nhân vật nữ khá tốn thời gian, cho nên cô tới sớm hơn Dung Quân Tiện. Chu Ấu Khanh này đang hot, catse và đãi ngộ cao hơn ảnh đế hết thời Dung Quân Tiện hẳn một đoạn. Cô có phòng trang điểm riêng của mình, bởi vậy vẫn chưa chạm mặt với Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện cũng có phòng trang điểm của mình nên vào phòng của mình để trang điểm. Cậu vừa trang điểm vừa xem kịch bản, chẳng được bao lâu, một diễn viên đã chuồn vào, đưa đặc sản địa phương làm quà ra mắt cho Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện liếc qua nam diễn viên này, lại thấy diễn viên nhỏ mặt em bé, lúm đồng tiền nhỏ này hơi quen mắt. Nam diễn viên kia tự giới thiệu, nói:
"Em tên là Côn Hạnh, trước đó đã gặp ở buổi casting."
Dung Quân Tiện nhớ ra rồi, trong buổi casting, Dương Thụ Hi lớn tiếng nói mình có thể giành được nhân vật Tăng Phàm, chính là Côn Hạnh đã nói, nhân vật Tăng Phàm đó là của Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện nghĩ đến đoạn này, thế là có nhiều cảm tình với diễn viên trẻ tuổi này hơn, kêu cậu ta ngồi xuống, hỏi:
"Lúc đó cậu nghe nói được từ đâu, nhân vật này đã quyết định là tôi?"
"Chuyện này không phải mọi người đều nghe nói à? Hơn nữa, sẽ là anh mà." Côn Hạnh nói,
"Chẳng lẽ Dương Thụ Hi còn có thể sánh bằng anh à?"
Dung Quân Tiện nghe lời này toàn thân sướng rơn.
Côn Hạnh lại nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!