Chương 48: (Vô Đề)

Bạch Duy Minh bỗng cảm thấy bất ngờ, lại không biết Tuế Tích Vân nghe được chuyện này bằng cách nào.

Từ nhị thiếu và Thôi Cửu Quân đều là cậu ấm, Từ nhị thiếu là con nuôi của Tuế Tích Vân, Thôi Cửu Quân lại không phải. Nói ra, gần đây Thôi Cửu Quân đang cố gắng thông qua nịnh bợ hùa theo Từ nhị thiếu, xưng anh gọi em với Từ nhị thiếu, dự định dựa dẫm gia nhập Nhóm con nuôi của Tuế Tích Vân.

Nói như vậy, Thôi Cửu Quân muốn gặp Tuế Tích Vân một lần cũng khó khăn, đương nhiên không phải cậu ta nói cho Tuế Tích Vân.

Vậy là Từ nhị thiếu à?

Có khả năng, nhưng khả năng này không lớn. Từ nhị thiếu cũng không được cưng lắm, thêm Nhóm con nuôi 2, cũng không ở trung tâm trong Nhóm con nuôi. Ngày thường muốn gặp Tuế Tích Vân cũng không dễ dàng, cơ hội gặp riêng Tuế Tích Vân càng cực ít chẳng có bao nhiêu.

Nói như thế, nếu thật sự gặp mặt được, Từ nhị thiếu cũng nên tốn nhiều tâm tư tranh thủ lấy yêu thích của Tuế Tích Vân trong thời gian có hạn, mà không phải tố cáo một cách khó hiểu? Nếu tố cáo chuyện này, chẳng phải cũng tố cáo Tần tiểu gia là

"Trung tâm trong nhóm con nuôi" vào luôn?

Nếu không phải Từ nhị thiếu, cũng không phải Thôi Cửu Quân, chẳng lẽ là Tần tiểu gia?

Nghĩ như vậy, khả năng cũng không cao. Suy cho cùng, Tần tiểu gia không cần phải ở đây lấy lòng Bạch Duy Minh che chở Dung Quân Tiện, quay sang lại cáo trạng với Tuế Tích Vân giúp Từ nhị thiếu.

Chẳng lẽ… Lại là kẻ lắm mồm trong buổi thưởng thức trà nói?

Chuyện này cũng có khả năng. Nhưng có nhiều người đến thế, nguyên một đám, cũng không thể bắt được rốt cuộc là ai.

Tốt nhất cũng đừng để Bạch Duy Minh biết là ai, nếu không sẽ nhét cái kẻ lắm mồm này vào trong máy xúc của Tuế Tích Vân.

Dung Quân Tiện lại không biết bởi vì mình đánh người đã bị nói cho Tuế Tích Vân rồi, trong lòng đều nghĩ đến chuyện công việc.

Thấy vẻ mặt Bạch Duy Minh nghiêm túc nhìn điện thoại, Dung Quân Tiện bèn hỏi:

"Sao vậy, Bạch tiên sinh?"

Bạch Duy Minh đặt điện thoại xuống, cười nói:

"Cậu bảo tôi gọi cậu là Quân Tiện, ngược lại cậu thì khách sáo, gọi tôi là Bạch tiên sinh."

Mặt Dung Quân Tiện nóng lên, nói:

"À… đúng rồi… vậy tôi phải gọi anh là gì?"

Bạch Duy Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, đáp:

"Người nhà đều gọi tôi là Duy Minh."

Duy Minh… Duy Minh… Dung Quân Tiện lẩm bẩm gọi, giọng điệu lại giống như ngâm một bài thơ tình, rất lưu luyến.

Bạch Duy Minh nhìn Dung Quân Tiện, đong đầy mắt cũng là tình cảm dịu dàng quyến luyến.

Hai nhân viên ngồi chếch đối diện hai người họ vừa quan sát, vừa không kìm lòng được nhỏ giọng nói với đối phương:

"Hai người họ thật sự có chuyện gì đúng không ——"

Vu Tri Vụ ngồi sau hai người họ thò đầu tới, hung tợn nói:

"Các cô gặm CP gặm hỏng não rồi hả? Ở nơi làm việc còn gặm?"

"Xin lỗi, tôi sai rồi, anh Vụ…" Hai nhân viên vội vàng xin lỗi cấp trên,

"Hai chúng tôi mắt hủ nhìn người gay, hai chúng tôi sẽ kiểm điểm tật xấu của mình."

Vu Tri Vụ nhìn hai em gái trẻ tuổi bình thường làm việc cần cù chăm chỉ này, bây giờ thái độ thành khẩn, cũng nhẹ giọng lại, chỉ nói: "Được rồi, tôi đã biết. Nhưng tôi là tiền bối, gặp nhiều chuyện trong giới, không ngây thơ như các cô, gương mặt tươi cười thì coi như tình yêu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!