Lý Thần và Đỗ Mạn Hoài qua lại rất kín tiếng.
Đỗ Mạn Hoài quan hệ với ai cũng thế, hắn tự nhận trong phim ngoài đời đều dư sức diễn
"Tình nhân của quần chúng", mười nghìn năm cũng là Độc thân, muốn làm Tài sản chung của tất cả fans điện ảnh.
Giữa Đỗ Mạn Hoài và Lý Thần chỉ là lộ thủy tình duyên[1] trong chốc lát, trong lòng bản thân Lý Thần cũng rất rõ ràng. Nhưng nếu như Đỗ Mạn Hoài muốn để đoạn Lộ thủy này bốc hơi chậm, vậy Lý Thần cũng rất sẵn lòng.
Đỗ Mạn Hoài tuổi trẻ anh tuấn, kỹ thật lại tốt, hơn nữa còn có thể cung cấp cơ hội làm việc cực tốt, Lý Thần không có lý gì lại từ chối.
[1] lộ thủy tình duyên: chỉ tình cảm ngắn ngủi hoặc tạm thời kết hợp, lộ thủy còn có nghĩa là mong manh ngắn ngủi
Hình tượng bên ngoài của Đỗ Mạn Hoài là một ảnh đế ôn hòa khiêm tốn, trước mặt người khác luôn là vậy. Trái ngược với người Ngang ngược như Dung Quân Tiện, thoạt nhìn Đỗ Mạn Hoài bao giờ cũng dễ ở chung nhất.
Nhưng, tiếp xúc trong âm thầm, Lý Thần mới có thể biết Đỗ Mạn Hoài mới là cái người ngang ngược ở trong xương nhất.
Đỗ Mạn Hoài hẹn Lý Thần đến, Lý Thần không dám không đến, cũng không dám đến muộn, cũng không dám đến sớm.
Nói là mười một giờ đêm, thì là mười một giờ đêm.
Đêm nay, Lý Thần đến sớm, mười giờ bốn mươi lăm phút đã đến, không dám gõ cửa, quanh quẩn bên ngoài biệt thự đến đúng giờ, mới nhấn chuông cửa đúng giờ như đồng hồ báo thức.
Lý Thần ở ngoài cửa, liếm môi một cái, lại nắm chặt bàn tay hơi rét run của mình. Đợi ở bên ngoài thật sự rất hao tổn tôn nghiêm của con người. Nhưng hễ là làm diễn viên, hơn phân nửa là người tự luyến, chịu đựng giày vò kiểu này, là rất không vui. Nhưng Lý Thần vẫn chịu được.
Trong lúc cậu ta đợi, vẫn luôn mặc sức tưởng tượng: Nếu cậu ta đã lấy được vai Chu Du, nói không chừng từ đây một bước lên mây, nếu lấy thêm được ảnh đế giải Kim Cung, dựa vào lần này quen biết thêm vài nhà đầu tư, ngày sau có thể ngang vai ngang vế với Đỗ Mạn Hoài, chẳng phải sung sướng ư?
Huống hồ, Lý Thần tự nhận trẻ tuổi hơn Đỗ Mạn Hoài, về sau có thể nâng cao một bước, giẫm Đỗ Mạn Hoài dưới chân, làm cho Đỗ Mạn Hoài ngược lại liếm chân mình, cũng có thể đấy.
Vừa nghĩ rằng có thể làm nhục Đỗ Mạn Hoài cao cao tại thượng, Lý Thần lại tỏ vẻ vui sướng.
Cạch —— cửa mở ra.
Lý Thần lập tức trưng ra dáng vẻ dụ dỗ người, lộ ra nụ cười như hồ ly: Anh Đỗ ——
Đèn ở cửa hiên biệt thự chiếu vào người mở cửa, gương mặt kia — không phải mặt của Đỗ Mạn Hoài.
Lý Thần nhìn thấy đối phương, khẽ giật mình: Là… là Lễ tổng à?
Trên mặt Trần Lễ Bỉnh không có biểu cảm gì.
Đây không phải lần đầu tiên Lý Thần nhìn thấy Trần Lễ Bỉnh, tại nơi làm việc, trên TV, cũng đã thấy Trần Lễ Bỉnh. Nhưng vẫn là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy dáng vẻ không có biểu cảm gì của Trần Lễ Bỉnh.
Hóa ra, khi Trần Lễ Bỉnh không lộ biểu cảm gì thoạt nhìn rất đáng sợ.
Lý Thần không tự giác lùi lại một bước.
Mặc dù cậu ta cũng không biết mình đang e sợ điều gì.
Đỗ Mạn Hoài cũng giữ bí mật quan hệ rất tốt với mỗi người tình, gắng làm cho bọn họ không biết sự tồn tại của nhau, tất nhiên Lý Thần cũng không biết Trần Lễ Bỉnh và Đỗ Mạn Hoài có quan hệ này.
Có lẽ Trần Lễ Bỉnh cũng biết vẻ mặt của mình đáng sợ, cho nên hơi mỉm cười: Tìm Đỗ Mạn Hoài à?
Vâng, vâng. Lý Thần nói,
"Sao Lễ tổng cũng ở đây?"
Trần Lễ Bỉnh quay đầu, nói với vào trong:
"Anh Đỗ, tìm anh này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!