Dung Quân Tiện nghe câu nói này, trong lòng cũng khựng lại: Bạch Duy Minh đối xử với mình có tốt không?
Nếu cậu tĩnh tâm suy nghĩ, thì cảm thấy lời này thật sự không vững vàng. Nếu chỉ nhìn Bạch Duy Minh ở vị trí
"Quản lý quan hệ công chúng", anh ấy chưa hề làm không tốt.
Nhưng mà…
Dung Quân Tiện biết trong lòng mình muốn nhiều hơn.
Yêu cầu Nhiều hơn này, đừng nói là một người quan hệ công chúng đứng đắn, mà tiếp viên nam ở hộp đêm cũng chưa hẳn có thể hoàn toàn thỏa mãn cậu.
Dung Quân Tiện không nói lời nào, nhăn mặt một cái rồi lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Bạch Duy Minh đã quen Dung Quân Tiện nhăn mặt với anh.
Nói thật, đến giờ phút này, cũng chỉ có Dung Quân Tiện sẽ nhiều lần nhăn mặt với Bạch Duy Minh như vậy. Người khác như thế, Bạch Duy Minh không thể khoan dung. Nhưng Dung Quân Tiện như thế, Bạch Duy Minh cũng chỉ có chể chịu đựng.
Bạch Duy Minh đã ký giao ước chết với công ty quản lý của Dung Quân Tiện, Dung Quân Tiện coi như Bán cho anh, nhưng hiện tại xem ra, Bạch Duy Minh cảm thấy mình mới là kẻ bị trói chặt, làm công việc cực nhọc.
Song cực nhọc cũng không sao.
Bạch Duy Minh vui vẻ.
Bây giờ đã có rất ít chuyện có thể làm cho Bạch Duy Minh cảm thấy vui.
Có thể gặp được, vậy chỉ có thể quý trọng.
Bạch Duy Minh lên tầng hai, thấy Dung Quân Tiện đã ngủ rồi. Anh cũng không có gì để nói. Bạch Duy Minh vốn nghĩ rằng Dung Quân Tiện không vui, anh muốn tới nói vài lời hay, lại không biết Dung Quân Tiện vừa mới nổi trận lôi đình, bây giờ lại ngủ say sưa.
—— Thế mà ngủ rồi… thực sự phục cậu…
Đối với Dung Quân Tiện, Bạch Duy Minh luôn chịu phục.
Con người thật sự phải sống như Dung Quân Tiện mới là đủ tốt.
Đã vậy, có lẽ không có chuyện gì, Bạch Duy Minh cũng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đến nửa đêm, Bạch Duy Minh đang mơ mơ màng màng đột nhiên bị lay tỉnh. Bạch Duy Minh giật mình không nhẹ, vừa ngẩng đầu mở mắt, đã thấy mắt Dung Quân Tiện nhìn mình, tay Dung Quân Tiện khoác lên đầu vai mình.
Có là người tốt tính hơn nữa, hơn nửa đêm bị lay tỉnh một cách khó hiểu, cũng khó tránh khỏi hơi muốn nổi giận. Bạch Duy Minh hơi hơi giận, nhưng đối diện với cặp mắt hút hồn của Dung Quân Tiện, lại tức không nổi, chống người lên, nhẹ nhàng hỏi:
"Sao vậy, ông chủ Dung?"
Dung Quân Tiện nghiêm túc nói:
"Tôi muốn xin lỗi anh."
Hả?
"Tôi cảm thấy hôm nay tôi không nên nói anh như vậy, cũng không nên chất vấn anh." Dung Quân Tiện nói,
"Tôi cảm thấy mình không đúng, bởi vậy muốn nói xin lỗi."
… Bạch Duy Minh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, chỉ thấy kim đồng hồ chỉ hướng hai giờ, bèn cười nói,
"Bây giờ gần hai giờ sáng, cậu gọi tôi dậy, chỉ để nói chuyện này?"
Dung Quân Tiện hơn ngẩn ra, hồi lâu mới chậm chạp thở dài:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!