Chương 22: (Vô Đề)

Dung Quân Tiện thấy trời đổ mưa, cũng không có tâm trạng gì để ra ngoài. Cậu lại nghĩ, bây giờ họ Liên đang ở cùng hội trưởng Tuyên gì đó, cũng không thấy Bạch Duy Minh. Thế Bạch Duy Minh lại đi đâu rồi?

Dung Quân Tiện nghĩ tới nghĩ lui, không được tích sự gì. Đợi đến lúc sắp ăn cơm tối, Dung Quân Tiện lại gửi tin nhắn cho Bạch Duy Minh: 

"Tôi vẫn chưa ăn cơm."

Bạch Duy Minh nhắn lại: Tôi cũng chưa.

Dung Quân Tiện nói: 

"Chừng nào thì anh về? Chúng ta cùng ăn cơm?"

Bạch Duy Minh đáp: 

"Tôi hẹn khách hàng ăn tối."

Thế là, Dung Quân Tiện lại tự ra ngoài tìm nhà hàng để ăn. Dẫu sao, tìm nhà hàng trong sơn trang hoa mơ rất dễ, nhưng giá đắt. Nhưng gần đây Dung Quân Tiện cũng là người giàu nhỏ, túi tiền phồng lên, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không tổn hại gì.

Dung Quân Tiện đi tới một nhà hàng Nhật Bản trong sơn trang, dự định ăn tạm chút gì đó. Cậu cởi giày, vào quán, thấy trong quán rộng rãi, từng tấm Tatami, dùng rèm vải ngăn cách, duy trì sự riêng tư. Một nhân viên phục vụ đi ngang qua Dung Quân Tiện đến góc bên trái để đưa rượu, vén rèm vải lên.

Dung Quân Tiện thuận mắt nhìn một cái, thấy ngay hai người đàn ông ngồi trong rèm vải, một người là Liên Xuân Huyên, một người là Bạch Duy Minh.

Dung Quân Tiện thấy rồi mất hứng:

Thì ra Bạch tiên sinh từ chối lời mời ăn cơm tối của mình, là để đi với họ Liên này!

Một giây nhìn thấy hai người này, Dung Quân Tiện định tiến lên Lý luận, nhưng đến giây thứ hai, Dung Quân Tiện lại không cách nào Lý luận, bởi vì cậu không có Lý để Luận.

Bạch Duy Minh cũng chẳng phải là gì của cậu, ăn cơm với ai không cần xin phép cậu. Lại nói, nếu Bạch Duy Minh thật sự ăn cơm với Khách hàng như trong tin nhắn, giờ phút này Dung Quân Tiện tiến lên làm rối, vậy không phải ảnh hưởng đến công việc của Bạch Duy Minh à?

Nghĩ vậy, Dung Quân Tiện đã bình tĩnh lại, đợi rèm vải rơi xuống, cậu lặng lẽ ngồi xuống ở vị trí phía sau hai người. Cách tấm rèm không nhìn thấy bàn bên cạnh, nhưng nếu bình tĩnh, dỏng tai lên, vẫn có thể nghe rõ đối diện nói chuyện.

Dung Quân Tiện nghe Liên Xuân Huyên đang nói liên miên phàn nàn:

"Hôm nay cũng không biết số đen gì nữa, không dễ gì mượn gió đông của cậu, hẹn được hội trưởng Tuyên. Nhưng… vừa nổi gió vừa đổ mưa, xe còn bị hỏng, xấu nhất đó là Dung Quân Tiện kia, phá hủy ấn tượng đầu tiên của hội trưởng Tuyên về tôi, về sau mới liên tiếp không thuận."

Dung Quân Tiện nghe cái là bực mình:

Họ Liên này, ở trước mặt ra vẻ với mình, sau lưng còn nói xấu mình!

Lại nghe thấy giọng Bạch Duy Minh từ tốn, là giọng điệu ôn hòa trước sau như một của anh:

"Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích."

"Thế phải làm sao đây?"

Trong giọng nói của Liên Xuân Huyên đều là uể oải:

"Nếu hội trưởng Tuyên không gật đầu, tôi sẽ phá sản! Nhân viên công ty tôi đều phải ngủ ngoài đường!"

Bạch Duy Minh lại chậm rãi nói:

"Cậu cũng đừng nóng ruột, luôn có cách. Bây giờ ăn xong, quay về ngủ ngọn, ngày mai lại là một ngày mới."

"Bây giờ lòng tôi như lửa đốt, đâu ra mà có thể ăn ngon ngủ ngon?"

"Hay là cậu không tin tôi?"

Ờm… không phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!