Chương 3: (Vô Đề)

03

"Thiếu phu nhân, người... người làm được không?"

Khi cây kim cuối cùng cắm vào mặt Cố Yến, ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa tay, hài lòng ngắm nhìn "tác phẩm

"của mình. Khuôn mặt của Cố Yến đầy những cây kim bạc, trông vô cùng tội nghiệp."Đại phu nói thế nào?"

"Đại phu nói công tử từ nhỏ đã tổn thương căn bản, lại bị sợ hãi quá mức khi cha mẹ lần lượt qua đời, bệnh thân cũng là bệnh tâm, chỉ có thể kéo dài mạng sống, không sống được bao lâu."

Ta ngồi xổm bên cạnh giường của Cố Yến, lật giở cuốn y thư cũ nát mà ta mang từ nhà theo: "Nếu đã vậy, bệnh ngựa c.h.ế. t chữa như ngựa sống thôi."

"Á? Thiếu phu nhân..."

"Châm cứu ba ngày rồi, công tử nhà ngươi đã c.h.ế. t chưa?"

Vạn Phúc lắc đầu, đôi mắt đau khổ nhíu lại, chủ tớ hai người trông tội nghiệp vô cùng.

"Vậy là xong rồi phải không? Đừng đứng ngẩn ra đó, qua đây giúp ta cởi quần của ngài ấy ra."

"Thiếu phu nhân, không thể đâu...

"Vạn Phúc suýt nữa thì đập đầu kêu trời. Ta không để ý, liền ra tay cởi luôn quần ngoài của Cố Yến."Đôi chân đẹp quá...

"Ta ngồi xổm dưới cuối giường, ngắm đôi chân của Cố Yến mà thở dài cảm thán. 🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng"còm

"review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB"Xoăn dịch truyện

"để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Đôi chân ấy, dài và trắng, có vừa đủ lông tơ, điều quan trọng nhất là cơ bắp đều đặn, đường nét thon thả. Ta giơ ngón cái lên với Vạn Phúc:"Tam công tử có ngươi là phúc của ngài ấy."

Vạn Phúc được ta khen, đôi tai đỏ ửng: "Tam công tử tỉnh dậy mỗi ngày đều tập đi bộ, ta chỉ là... chỉ là... giúp ngài ấy xoa bóp thôi."

Vạn Phúc ngồi xổm bên cạnh, nhìn ta thao tác kim châm: "Thiếu phu nhân, người ta nói cô đến từ thôn dã biên ngoại, chẳng lẽ cô còn học được cả y thuật?"

Ta cắn một chiếc kim, cẩn thận suy nghĩ về huyệt thượng cự hư: "Cha ta có lẽ là một đại phu, cuốn y thư này là do ông để lại cho ta."

"Nói như vậy, không những cô chưa từng học, cô thậm chí còn không chắc chắn... Á!"

Vạn Phúc chưa nói hết câu, đã bị ta vô tình châm trúng, đau đến mức chạy tán loạn khắp phòng: "Thiếu phu nhân, đau, đau quá!"

"Ôi, xin lỗi nhé, cầm kim không vững.

"Chiếc ghế mềm của ta kê ngay bên giường của Cố Yến, khi đêm đến chỉ còn hai chúng ta, ta vừa giúp Cố Yến lau người vừa kể chuyện phiếm cho chàng. Dù sao thì cũng nhàn rỗi mà."Tam công tử chưa từng ra biên ngoại phải không, chàng quý phái thế này, chắc chắn không thể đến nơi nghèo khó hoang vu đó được.

Nơi ấy lạnh lắm, chẳng thấy núi non hồ nước gì, một năm có đến tám, chín tháng là trời tuyết rơi."

"Ta vẫn luôn muốn đến một nơi bốn mùa như xuân, không có tuyết trắng, chỉ có hoa cỏ nở rộ khắp núi đồi."

"Chân của Tam công tử vẫn còn cứu được, mạch tượng cũng ngày càng mạnh mẽ."

"Chàng phải mau chóng khỏe lại, đừng để người ngoài Tây Viện bắt nạt ta nữa."

Vừa nói, ta vừa dùng kim bạc châm vào huyệt hổ khẩu trên tay Cố Yến. Dưới ánh nến đan xen, bóng của ta in lên tay chàng, mơ hồ như thể tay chàng khẽ động, truyền qua cây kim đến đầu ngón tay ta.

Tuy nhiên, khi nhìn lại, chàng vẫn tĩnh lặng, hơi thở đều đặn.

Đêm ấy, trận tuyết đầu tiên của mùa đông lặng lẽ rơi xuống. Ta vừa mở cửa sổ đã thấy cả khu vườn phủ đầy tuyết trắng, cái lạnh thấu xương ập đến khiến ta vội vàng đóng cửa lại.

Vạn Phúc mang than vào, trong phòng ta và Cố Yến lập tức có một lò sưởi ấm áp, ta càng ít khi ra ngoài, chỉ chuyên tâm chăm sóc cho Cố Yến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!