Chỉ trong tích tắc, thế trận đổi ngược, nàng hoảng hốt ngã vào lòng ta.
Đôi mắt hạnh như nước mùa thu, hai má bị gió sương miền Bắc nhuộm hồng, xinh đẹp như bức họa.
"Buông ra!"
Ta thả tay, nàng lập tức ngã ngồi xuống đất.
"Ngươi thả tay làm gì?!"
Ta dở khóc dở cười:
"Không phải cô nương bảo buông sao?"
Nàng lườm ta một cái, lập tức đưa đao kề lên cổ mình, giọng đầy kiên quyết:
"Ta nói cho ngươi biết, sĩ khả sát bất khả nhục! Đám Bắc man kia còn chẳng làm gì được ta, các ngươi lại càng không được phép!"
Ta thản nhiên ngồi lại ghế:
"Trại lớn không có cửa, cô nương muốn đi đâu, tùy ý.
"Nàng nhìn ta một lát, dường như chẳng tin nổi, sau đó siết chặt đao, túm váy xoay người chạy ra ngoài. 🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng"còm
"review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB"Xoăn dịch truyện
"để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Phó tướng đứng một bên, lúc đầu còn ngẩn người, sau đó lại phì cười. Đêm khuya, ta bị ai đó lay tỉnh, nàng quỳ ngồi bên giường, vừa giận vừa ấm ức, nước mắt chảy dài:"Ngươi gạt ta! Qua rừng hồ dương chính là sa mạc, ta làm sao mà ra được!"
Ta ngồi dậy, nói:
"Ta đâu có gạt cô, là cô chưa để ta nói hết đã bỏ chạy.
"Sau đó, Linh Nhi nhiều lần bỏ trại, lần nào cũng ủ rũ trở về. Lần cuối, nàng gặp bầy sói giữa sa mạc. Ta phóng ngựa tới, b.ắ. n tên cháy đuổi bầy thú. Chắc nàng bị dọa không nhẹ, vừa thấy ta xuống ngựa, lập tức nhào vào lòng ta. Bình thường nàng hoặc gọi ta là"tướng quân", hoặc dứt khoát kêu "này!" — nhưng hôm ấy, nàng vừa khóc vừa gọi:
"Cố Chiêu... Cố Chiêu! Có sói... có sói đó..."
Ta đỡ nàng lên ngựa, dắt cương chậm rãi quay về trại. Nàng cúi đầu, dưới ánh trăng, nơi hàng mi rủ xuống, giọt lệ rơi lấp lánh.
"Kinh thành có gì mà cô muốn hồi kinh đến vậy?"
"Trong nhà còn có di nương và đệ đệ. Bắc Địch bắt ta đi, họ chắc tưởng ta đã chết, sẽ đau lòng biết bao."
"Không có tình lang để nhớ sao?"
"Làm gì có tình lang..." nàng lầm bầm, rồi dường như nhận ra điều gì, lập tức bấu mạnh vào tay ta một cái:
"Liên quan quái gì đến ngươi?"
Ta bị đau, kêu lên mấy tiếng:
"Tính khí thế này, ở chỗ Bắc Địch chắc bị đánh không ít chứ gì?"
Lời ấy như chạm đến nỗi đau trong nàng. Nàng không đáp, nhưng nước mắt đã tí tách rơi lên mu bàn tay ta.
"Nếu không phải ngươi đánh tới, ta sắp bị ép gả cho tân vương của bọn chúng rồi.Vậy sao chưa từng nghe cô nói lời cảm ơn?"
"Trong mắt ta, các ngươi đánh đánh g.i.ế. c giết, đều là người xấu như nhau."
Ta bật cười, phi thân lên ngựa, giục ngựa chạy như bay:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!