Chiến sự Bắc cương căng thẳng, ta cáo biệt Tam ca, theo đại quân Dực Vương tiến thẳng về phương Bắc.
Người ấy cũng trong quân.
Ông ta kiến thức sâu rộng, mưu lược kín đáo, dựa vào ông bày mưu tính kế, quân ta suốt dọc đường tiến binh không gặp trở ngại.
Chúng ta ép Bắc Địch lùi tới bắc Ảnh Sơn quan, nhưng quan khẩu ấy khó công, không sao phá nổi.
Ông ta hiến kế cho Dực Vương, bảo đại quân dựng trại ngoài quan, đêm đêm thổi tiêu gảy đàn, uống rượu đấu cốc, nhảy múa quanh đống lửa. Cả vùng Ảnh Sơn quan huyên náo như ban ngày không tối.
Tử địa thành phố chợ, địch quân tâm thần bất ổn.
Quân ta nhân đêm xuất kích, từng đợt công phá, vượt núi băng quan, thẳng vào sào huyệt địch.
Trận ấy đánh quá sảng khoái.
Trong yến tiệc mừng công, ta và ông ta đều uống rất nhiều, tình nghĩa nhiều năm dường như cũng theo rượu mà dịu lại.
Ta ghé ngồi gần ông ta, hỏi:
"Sự tình năm ấy sau khi rời bến rốt cuộc là thế nào?
"So với việc ông đã trải qua những gì, ta càng muốn biết Tam ca và Minh Nguyệt rốt cuộc đã ra sao. Ông uống cạn ly rượu, mới chậm rãi kể:"Hôm ấy… kế hoạch xuất hải của ta bại lộ, không dám đưa Tam lang theo nữa, đành giao nó cho Minh Khiêm. Còn ta một mình lên thuyền đánh lạc hướng truy binh.
"Minh Khiêm nói ngoài quan có đệ đệ, nơi đó man hoang khổ lạnh, quan phủ không quản tới. Bảo ta tới đó hội hợp.
"Về sau thuyền chìm, ta sống sót, nghe tin Tam lang đã về lại Cố gia.
"Cố gia còn lập mộ chí cho ta, ta dứt khoát thuận thế... coi như mình đã chết."
"Ông chưa từng nghĩ đến... Tam ca không có ông, ở lại một mình trong phủ sẽ đau khổ thế nào sao?
"🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng"còm
"review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB"Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Họa ta gây ra với mẫu thân ngươi đã đến mức không thể cứu vãn. Bà ấy cùng Hòa Quận Vương sẽ không tha cho ta. Nếu bà ta không thấy ta, có khi còn đối xử tốt với Tam lang hơn."
Đêm ấy chúng ta uống rất nhiều, ta mượn men say, gọi ông một tiếng:
"Cha."
Ông khựng người trong giây lát, ta hỏi tiếp:
"Năm xưa... vì sao còn sinh ra con?
"Ông quay lưng, không đáp. Rốt cuộc, ông không nỡ nói ra sự thật. Ta từng hỏi mẫu thân: đã chẳng có tình cảm với phụ thân, thậm chí về sau hận thù sâu nặng, cớ sao lại sinh ra con? Khi ấy, mẫu thân đã thần trí rối loạn. Hòa Quận Vương bị bắt, âm mưu chôn vùi nhiều năm cũng dần lộ ra. Bà biết mình chẳng còn sống được bao lâu, lại sợ liên lụy ta, ngày đêm bất an. Nhắc lại chuyện cũ, bà dường như tỉnh táo hơn:"Là ta cầu xin Cố Chuẩn, cầu xin hắn để lại cho ta một đứa con.Hắn không đồng ý, ta lấy tính mạng Cố Yến ra uy hiếp, hắn mới chịu."
"Đã vậy... sao mẫu thân lại nuốt lời, lại hại Tam ca?"
Mẫu thân bỗng òa khóc:
"Hôm đó Tam lang hỏi ta: sống trong thâm viện lạnh lẽo, vô tình bạc nghĩa có dễ chịu không? Không... không dễ chịu chút nào, Tứ lang à... nó đủ khiến một nữ nhân phát điên."
Ta nhớ, thuở nhỏ mẫu thân thường thắp đèn suốt đêm không tắt, cùng Triệu thẩm mắng trời trách đất, oán số phận bất công.
Có lẽ bà biết mình đã sai từ đầu, nhưng đã bước sai, làm gì còn đường quay lại?
Tin mẫu thân và Ức An mất truyền tới, ta ngồi lặng cả đêm, không rơi nổi một giọt lệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!