Chương 25: TỨ LANG CỐ CHIÊU (1)

"Đập gãy chân."

"... Tướng quân?"

Trong cơn gió Bắc buốt lạnh, nam tử mặc hắc giáp cưỡi trên lưng ngựa cao lớn. Gió sương năm dài khiến gương mặt hắn phủ một lớp bụi mờ, song vẫn chẳng thể che giấu khí độ bất phàm.

"Một đôi.

"Hắn cất lời lần nữa. Tên lính lĩnh mệnh, lui vào căn nhà phía sau. Chẳng bao lâu sau, trong nhà vang lên tiếng nam nhân gào thét thảm thiết. Một phụ nhân trung niên khóc lóc bước ra, quỳ rạp bên cạnh ngựa:"Đại nhân tha mạng, xin đại nhân tha mạng!"

Nam nhân vốn đang ngẩng đầu nhìn chân trời, tựa hồ chẳng nghe lời van xin nơi đất thấp. Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi cúi đầu xuống:

"Ngươi sai trăm điều, ngàn điều, sai lớn nhất chính là vì chút tiền thưởng bắt người của quan phủ mà giấu diếm Minh Nguyệt.

"Nàng vốn có nhiều cơ hội hồi kinh, không cần chịu tội khổ đến mức này. Ngươi thật đáng hận...

"Nhưng dù sao ngươi cũng đã nuôi dưỡng nàng mười năm. Cố gia ta trước nay thưởng phạt phân minh.

"Nay nàng sống rất tốt, là chính thất phu nhân của Thượng thư lệnh.

"Nam nhân ném xuống một túi bạc, kéo chặt dây cương, xoay ngựa rời đi. Hắn đi trên con đường phủ đầy tuyết nén chặt, vó ngựa lộc cộc, thong thả xa dần. Binh lính xong việc cũng theo ra, leo lên ngựa theo sau."Không phải nói tướng quân nhà ta sắp có hỉ sự sao?"

"Đúng thế mà. Trương Trưởng giáo đầu từng bảo, nhà tướng quân mới gửi thư tới, là do đích thân Cố Thượng thư đại nhân viết. Phu nhân nhà Cố gia có hỉ, hôm ấy mặt tướng quân còn hiếm khi nở được nụ cười."

"Vậy ban nãy là chuyện gì?"

"Nghe nói là thân thích của Cố phu nhân, năm xưa đối xử với nàng chẳng ra gì, giờ tướng quân đích thân tới tính sổ."

"Có lời đồn tướng quân thật lòng thích Cố phu nhân, là thật sao?"

"Ngươi chán sống rồi đấy à?"

NGOẠI TRUYỆN: CỐ CHIÊU

Ta đã quen với gió sương và cát vàng nơi Bắc Cương.

Dực Vương Điện hạ từng nhắc vài lần, nếu ta nhớ nhà, ngài ấy sẽ thay ta tấu lên Thánh thượng, xin cho ta một cơ hội hồi kinh.

Ta chưa từng đáp lời, nhưng khi nhà gửi thư tới, lần đầu tiên ta sinh lòng muốn về nhà.

Không biết mai trong phủ đã nở mấy độ, ta vẫn nhớ mai trong viện của Tam ca đẹp hơn hoa ở Cố phủ.

Tam ca gửi thư nói Minh Nguyệt đã mang thai. Hai mươi năm trời, Cố gia cuối cùng cũng có một tia hy vọng tái sinh.

Ta khởi hành từ quân doanh, chạy suốt một ngày một đêm mới đến được Ảnh Sơn quan.

Người ấy cùng ta xuất phát từ kinh thành, sau khi đánh lui Bắc Địch thì ở lại trấn thủ nơi đây. Khi luận công ban thưởng, ông chẳng nhận lấy gì. Dực Vương đích thân khuyên bảo, ông cũng không chịu rời.

Ảnh Sơn gần với Bắc Địch nhất, cũng là nơi gió cát dữ dội nhất. Ngoài binh sĩ trấn thủ, quanh đó mười dặm không bóng người.

Nơi ấy trở thành chốn phạt binh lính khi thời chiến.

Bắc cương hoang vu khắc nghiệt, ngay cả bậc trượng phu cường tráng cũng khó trụ vững. Không biết những ngày tháng qua ông ấy đã sống ra sao.

Binh lính trạm gác nhìn thấy ta đến, lập tức vào báo. Khi ta đến doanh trại, ông vừa hay vén rèm bước ra.

Ánh mắt chạm nhau, chỉ còn xa lạ và lặng lẽ chất chứa bao năm.

Ta rót đầy chén rượu, qua ba tuần rượu, không khí dần dịu lại, ta mới nói rõ ý đến:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!