Qua mấy ngày, lệnh cấm ở Tam vương phủ biến mất, Hoàng Vương gia có thể tự do đi lại. Chỉ là nghe Mộ Dung Khải nói, Tam vương phủ không thể ung dung tự tại như ngày xưa. Bây giờ Đại vương gia quyền thế khuynh ngày, quan viên cũng không dám thân cận với Hoàng Vương đang rơi vào tình cảnh đầu sóng ngọn gió nữa.
Hoàng Vương là hán tử cao lớn, nhìn không quá mức khác biệt, ban ngày nói nói cười cười. Khi trong triều phái người tới thăm một lần, Hoàng Vương gia bày ra một bộ dạng sợ hãi tạ ơn. Cuối cùng, quan viên kia lại đưa mắt tinh tế đem ta cùng Tiểu Lam đánh giá một phen, chúng ta không thể không bày ra bộ dạng thẹn thùng, đứng ở phía sau Hoàng Vương gia.
Ngày thứ hai, tin đồn Hoàng Vương gia mê muội nữ sắc đến mất cả ý chí đã truyền đi khắp nơi từ trong triều đến bên ngoài dân chúng. Cùng ngày, Hoàng Vương gia lại từ trên phố mang một mỹ nữ tuyệt sắc trở về trong phủ. Hôm đó, ta ở trong Vương phủ đợi chờ. Cho đến tận trưa, bọn họ rốt cục cũng về đến phủ.
Không chỉ riêng ta kích động, Tiểu Lam cũng rất chờ mong, đồng thời không quên hỏi một câu: "Tiểu thư, nàng đến, có phải chúng ta có thể rút lui hay không?" Ta nói một câu khiến nàng bị đả kích nặng nề: "Đúng nha! Dung mạo của nàng tuy rằng thua kém tiểu thư của em, nhưng nàng tới, khẳng định em sẽ bị Hoàng Vương vứt bỏ!" Tiểu Lam nhất thời có chút rối rắm lên.
Chúng ta đứng ở trong chính sảnh, xa xa đã nghe thấy tiếng cười trong sáng. Hai ta nghi ngờ vạn phần, lại chỉ thấy Hoàng Vương gia ngẩng đầu sải bước đi tới, tay phải nâng một nữ tử, phía sau là hai tên thân tín. Nữ tử ấy áo ngắn thắt lưng, quần dài thướt tha tinh tế, trên eo là đai ngọc nạm vàng, tư thế oai hùng bừng bừng nhưng cũng xinh đẹp không gì sánh được.
Chỉ nghe Hoàng Vương gia cúi đầu nói với nữ tử ấy: "Nam Tấn quả thật có vật như ngươi nói? Có cơ hội bản vương nhất định muốn đi xem một chút."
Nữ tử xinh đẹp cười nói: "Yên Chi xin đợi vương gia đại giá!"
Hoàng Vương gia lại cười ha ha một trận. Ta rốt cuộc nhịn không được, bước dài xông tới, nắm chặt bờ vai nữ tử kia: "Yên Chi!"
Trầm Yên Chi quàng tay ôm ta, nàng cũng kích động giống ta: "Thanh Hoằng!"
Sau khi từ biệt tại thành Miện Châu, đã gần một năm. Ngày đó nàng trọng thương hấp hối, Lâm Phóng triệu tập danh y trong thiên hạ đến chữa trị cho nàng, từ Võ Xương đưa về phía nam. Nghe nói cuối cùng một danh y phía nam đã cứu nàng một mạng, mất non nửa năm mới dưỡng thương khỏi. Không ngờ lần này Lâm Phóng cư nhiên triệu nàng tới đây.
Yên Chi vỗ vỗ bờ vai của ta, rồi buông ra. Nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Phóng đang ngồi ở trong sảnh uống trà: "Minh chủ! Yên Chi đến chậm."
Lâm Phóng đặt chén trà xuống: "Không muộn. Chính lúc này cần ngươi trợ giúp một tay."
"Minh chủ cứ việc phân phó, Yên Chi dù muôn lần chết cũng không chối từ." Yên Chi khúm núm. Ta hơi có chút giật mình, Trầm Yên Chi năm đó cũng chỉ là lắc lư theo gió gia nhập môn hạ của Lâm Phóng, bây giờ thế nào lại có biểu hiện trung tâm như thế?
Hoắc Dương ôm đao đứng ở phía sau Lâm Phóng, như cũ không có biểu tình. Hoàng Vương đi đến chủ vị ngồi xuống, cười vang nói: "Dưới trướng Lâm minh chủ, quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp. Bản vương thật là hâm mộ không ngớt!" Nói xong còn nhìn Yên Chi một cái.
Từ sau khi chúng ta tới, Hoàng Vương tuy rằng cười đùa như thường, nhưng lại chưa khi nào thoải mái cười lớn giống hôm nay.
Chúng ta theo thứ tự ngồi xuống. Hoàng Vương thu lại nụ cười, hướng về Lâm Phóng nói: "Lâm minh chủ, vương thượng hôm nay hạ chỉ, ba ngày sau muốn đi Đa Cát Sơn vây săn."
Lâm Phóng nói: "Hoàng Vương cùng đi?"
Hoàng Vương gật đầu: "Tất cả vương tử đều đi theo." Hắn liếc nhìn một tên thân tín phía sau, người ấy đi lên phía trước nói: "Lâm minh chủ, chúng ta nhận được tin tức, một đội cao thủ của Triệu quốc đã bí mật đến Thổ Cận. Nghe nói là vì vương gia mà tới."
Lâm Phóng bỗng nhíu mi, duỗi tay vỗ cái bàn: "Triệu tặc lại có thể càn rỡ như thế? Vương gia, ngươi phải cẩn thận, nhất định không thể để cho kẻ gian thực hiện được ý đồ! Lâm mỗ ở đây, tất sẽ bảo vệ vương gia bình an!"
Hoàng Vương gật đầu, lộ vẻ xúc động nói: "Lâm minh chủ cao thượng!"
Ta nhìn Yên Chi, thần sắc nàng như thường, mâu quang lóng lánh chăm chú theo dõi cuộc đối thoại của hai người.
Kỳ thật tin tức cao thủ Triệu quốc lén vào Thổ Cận, hai ngày trước, Trầm Yên Chi đã phái mật thám lén lút đưa tin cho Lâm Phóng. Nhưng Lâm Phóng lúc này lại bày ra bộ dạng không biết chuyện.
Lâm Phóng tuy hiện tại giúp đỡ Hoàng Vương, nhưng vẫn ở trước mặt Hoàng Vương ẩn dấu thực lực. Nội tâm thật là sâu! Có điều cũng chẳng sao cả, hắn nói thế nào, ta sẽ làm như thế!
"Ta sẽ cho mười cao thủ gắng sức mai phục chung quanh Vương phủ, trong phủ vương gia cũng đông đảo thị vệ võ nghệ cao cường. Bọn hắn muốn xuống tay, cũng không dễ dàng." Lâm Phóng nói tiếp: "Cơ hội duy nhất, chỉ có thể là……"
Hoàng Vương cùng Lâm Phóng liếc nhìn nhau, chậm rãi nói: "Buổi vây săn." Lâm Phóng gật gật đầu.
Hoàng Vương đột nhiên vỗ bàn, cả giận nói: "Bản vương đã bị vương thượng tước binh quyền, bọn hắn lại muốn đuổi tận giết tuyệt, đúng là càn rỡ quá rồi!"
Sắc mặt Lâm Phóng như thường nói: "Bỏ đá xuống giếng, thói thường của con người."
Hoàng Vương ngẩn ra, thần sắc ngưng trọng: "Trong buổi săn bắn mỗi vị hoàng tử chỉ có thể dẫn theo không quá mười người hầu cận. Chỉ sợ bọn hắn……"
Lâm Phóng gật gật đầu: "Chỉ sợ trước khi tin tức vây săn được ban ra, người của Triệu quốc lúc này hẳn đã sắp đặt mai phục tốt ở Đa Cát Sơn rồi." Hoàng Vương hừ lạnh một tiếng nói: "Trước sau bản vương không rời khỏi vương thượng, cho dù bọn hắn mai phục, thì có thể làm gì bản vương?"
Lâm Phóng ngừng một chút nói: "Chỉ sợ bị mua chuộc, có thể là người trong cung ra tay, đến lúc đó Vương gia dù không muốn tách ra cũng không được. Có điều là……" Lâm Phóng nhìn hướng ta cùng Trầm Yên Chi đang sóng vai ngồi: "Vương gia ham mê sắc đẹp, dẫn theo hai mỹ nhân, đại khái sẽ không có người hoài nghi đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!