Chương 18: Người trong long

"Tốt!" Có người ầm ầm đồng thanh kêu lên.

Ta lúc này mới phát hiện, sư phụ, Lâm Phóng, Ôn Hựu cùng hơn mười sư huynh đã sớm đi vào trong sân.

Tiểu Lam đứng ở trước đám người, vẻ mặt khẩn trương.

"Ngươi thua!" Ta đi qua.

Hắn cúi đầu nhìn dưới mặt đất: "Các ngươi giết chủ nhân ta, ta không thể nhận giặc làm cha."

"Chủ nhân ngươi?" Ta nhìn hắn, hắn còn trẻ như vậy, xem ra cũng xấp xỉ tuổi ta," Từ nhỏ cho ngươi học võ công của Ý Huyền, coi ngươi như quân cờ ép ngươi cùng Ý Huyền giáo bọn họ tranh đoạt địa bàn, ngươi còn coi hắn là chủ nhân?"

"Khi ta còn bé trong nhà bị kẻ thù đuổi giết, là chủ nhân cứu tính mạng ta." Hắn nói: "Ngươi giết ta đi. Nếu không một ngày nào đó ta nhất định giết các ngươi."

Phía sau, các sư huynh sắc mặt thay đổi: "Ngươi cho rằng chúng ta không dám giết ngươi sao?" Có người giận dữ nói.

"Hoắc Dương, ngươi là kỳ tài hiếm thấy trong võ lâm. Chẳng lẽ ngươi không muốn gia nhập võ lâm chính phái, vì Đại Tấn ta, gây dựng công lao sự nghiệp?" Sư phụ đi tới, nhìn hắn.

Thì ra hắn gọi là Hoắc Dương.

Hắn có chút mê mang nhìn sư phụ ta: "Cái này cùng ta, có quan hệ gì?"

Ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào con ngươi như thú dữ của hắn: "Ngươi có biết vì sao, khi ngươi còn bé trong nhà lại bị kẻ thù đuổi giết? Cũng bởi vì võ lâm Quảng Châu, bị kẻ gian cầm giữ, mất đi công đạo cùng chính nghĩa. Mà chúng ta muốn xây dựng võ lâm tương lai, là không giống giống như vậy."

Hắn ngẩng đầu.

Ta tiếp tục: "Học trò cưng, muốn theo vi sư đi nhìn một chút võ lâm chân chính có hình dạng gì hay không?"

——————

Thành Thương Ngô quả thật là phồn hoa, thời tiết rét lạnh như thế, trên phố vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt.

Bầu trời xanh ngàn dặm, tuyết trắng rơi dày như bụi, biển lớn màu đen, chính là Cầu gia.

Vô số người trẻ tuổi ra ra vào vào.

Có công tử áo gấm, có thiếu niên rách rưới, trên mặt đều là thần sắc hưng phấn mong đợi, thực có thể nói đông như trẩy hội.

Ta bắt lấy một người, thăm hỏi: "Công tử, vì sao nhiều người tới nơi này như thế?"

Thiếu niên chất phác ấy cao giọng nói: "Ngươi không biết sao? Cầu gia hướng tất cả Quảng Châu phát ra thiệp anh hùng, chiêu gọi đệ tử rộng rãi khăp nơi."

"Thì tính sao?"

"Cầu gia hứa hẹn, sau này võ lâm Quảng Châu sẽ phát huy mạnh chính nghĩa, tuyệt đối không lăng nhục, ức hiếp những môn phái nhỏ yếu cùng dân chúng, muốn vì Quảng Châu, vì triều đình bồi dưỡng nhân tài! Bây giờ thời thế loạn lạc nhưng cũng chính là lúc đại trượng phu tạo dựng sự nghiệp! Không giống như lúc trước Ý Huyền tà giáo cùng Thanh Hổ phái nắm giữ võ lâm, chỉ biết cường thủ hào đoạt, khi dễ nam tử, áp bức nữ tử, độc hại dân chúng!

Lần này Cầu gia đứng ra bình ổn lại võ lâm là chuyện tốt trăm năm khó gặp của võ lâm Quảng Châu!"

Thiếu niên kia tuy nói nhiều lời đạo lý lớn không thích hợp với tuổi của hắn nhưng lại vẫn như cũ cứ thế vui vẻ đi.

Ta nhìn về phía Hoắc Dương, mặt hắn căng đến gắt gao.

Ta cùng Ôn Hựu liếc nhau, dẫn hắn tiến vào Cầu gia.

Xa xa liền gặp Cầu An một thân quần áo xanh đứng ở trước đám người, tay nâng một quyển sách.

"Cầu An!" Ta cao giọng gọi.

Cầu An nhìn thấy chúng ta, hai mắt sáng ngời, ánh mắt đảo qua Hoắc Dương, hơi dừng lại nhưng cũng không hỏi nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!