Nếu không phải hôm nay kiên trì cùng bọn họ trao đổi, ta sẽ không biết, võ lâm đại hội kết thúc chưa đến mười ngày mà trình độ phối hợp của ba người họ lại thành thục đến thế.
Có một số người, trời sinh chính là cùng một loại người.
Hạ Hầu thúc thúc đặt lên trên bàn một quyển sổ, nói: "Văn Tuyền, đây là tư liệu về Quảng Châu Ý Huyền giáo và Thanh Hổ phái."
Lâm Phóng nhận lấy, nói: "Cứ theo như trước bàn bạc, đợi xử lý xong hết việc vặt ở đây, chúng ta sẽ chuẩn bị lực lượng, tháng mười một đi Quảng Châu."
Ôn Hựu nói: "Lần trước ta đã đi thăm dò Hoàng môn thị lang, người này cũng không cần nghi ngại, lại là phụ tá uy vũ của tướng quân, dường như cùng Triệu quốc có quan hệ……"
Lâm Phóng: "Hạ Hầu, ngài cảm thấy thế nào?"
Hạ Hầu Dĩnh: "Theo như Tử Tô đã nói, tướng quân này không thể giữ lại."
Lâm Phóng gật đầu: "Tử Tô, không nên dùng người trong triều đình. Ngươi phái người đi xử lí đi."
"Tốt."
"Tiết Phàm Duẫn đã đồng ý đảm nhiệm phân chức minh chủ* Dương Châu, người của chúng ta cũng đã an bài rất tốt……"
* Phân chức minh chủ là minh chủ một nửa, chỉ nắm nửa quyền trong tay, còn một nửa về tay người khác.
"Trước mắt khó giải quyết nhất vẫn là Quảng Châu, tiếp theo là Giao Châu, Từ Châu……"
"La Hán môn dâng tặng ngọc bội Tiên Tần* vô song, Tử Tô ngươi tìm cơ hội, tặng cho Thiếu phủ đại nhân."
* Tiên Tần: giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất.
……
Đêm càng lúc càng khuya, bên ngoài cửa sổ khắc hoa là sông nước Tần Hoài sâu tối.
Ta nhịn không được ngáp dài một cái.
Một giọng nói trong trẻo hướng về phía ta: "Thanh Hoằng mệt mỏi?"
Đúng là Lâm Phóng.
Sau võ lâm đại hội, cảm giác của ta đối với Lâm Phóng trở nên phức tạp.
Nhiều ngày trước, thiếu niên đơn thuần cười ngây ngô cùng ta câu cá, dường như là một người khác.
Hạ Hầu thúc thúc nói, ngày đó hắn "câu dẫn" ta là chủ ý ôi thiu của Cố công tử, lúc ấy hắn chịu sự điều khiển của Cố gia, buộc phải nửa hư nửa thực làm việc — Đúng là cùng suy đoán của ta giống đến tám chín phần.
Cho dù như vậy, một Lâm Phóng vô cùng vang danh tại võ lâm đại hội, đã không còn là nhân vật ta có thể tùy ý thân cận.
"Không có…… Chỉ là những người, bang phái các ngươi nói ta phần lớn đều không biết, đừng nói đến chuyện giúp đỡ." Lời này của ta là thật, rất nhiều chuyện nghe được ta không hiểu ra sao.
Ba người bọn họ nhìn nhau cười.
Ôn Hựu nói: "Lần đầu thấy ngươi khiêm nhường như thế, thực đáng khen ngợi."
Hạ Hầu thúc thúc nói: "Hoằng Nhi không cần vội, từ từ sẽ đến. Những chuyện này chúng ta sẽ giải quyết trước."
Lại là Lâm Phóng luôn luôn băng lãnh thâm trầm, hòa nhã nói: "Chúng ta nói về tình thế phức tạp của võ lâm, trách không được ngươi. Ngươi tuổi còn nhỏ nhưng lấy tài trí, chỉ cần ít thời gian nữa, nhất định có thể thuận buồm xuôi gió, trở thành anh hùng tiếng tăm lừng lẫy."
Nghe lời nói tràn ngập tán thưởng cùng cổ vũ này, ta vì Lâm Phóng máu chảy đầu rơi chết cũng không hối tiếc!
"Minh chủ, quả nhiên vẫn là ngươi tinh mắt!" Ta đắc ý nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!