Chương 9: (Vô Đề)

Sau khi cưỡi ngựa đến mệt lả, ta cùng Cửu hoàng tử tìm một sườn núi để nghỉ ngơi. Cậu thoải mái nằm ngửa trên lớp cỏ mềm, còn vỗ tay xuống bên cạnh, nhiệt tình mời ta nằm xuống.

Thấy ta do dự, Cửu hoàng tử nói: "Tẩu còn sợ gì chứ? Chúng ta đã rời xa khu vực săn bắn, chẳng có ai đến đây đâu."

Lời này của cậu nghe càng khiến ta thấy không ổn.

Cửu hoàng tử thở dài, gãi đầu rồi ngồi dậy, lẩm bẩm: "Bên phía các người đúng là nhiều quy củ quá."

Cậu dịch sang bên cạnh, hỏi ta: "Bây giờ có thể ngồi xuống chưa?"

Lúc này ta mới ngồi xuống, cũng có thời gian nhàn rỗi thưởng thức phong cảnh. Ở Thục quốc không có những thảo nguyên bát ngát như nơi này, kéo dài đến tận chân trời. Trên bình nguyên rộng lớn, cây cối thưa thớt, và khắp nơi chỉ thấy màu cỏ xanh pha chút vàng úa.

Cửu hoàng tử dường như chẳng mấy bận tâm đến khung cảnh ấy. Cậu tựa lưng, tay đặt hờ trên đầu gối, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn thảo nguyên trải dài bất tận, lòng ta bỗng thấy nhẹ nhõm, như thể nơi đây có thể khiến mọi ưu phiền tan biến, mọi điều vướng bận đều trở nên không đáng kể.

"Tiểu tẩu tẩu, giấc mộng của tẩu là gì?" Cửu hoàng tử đột nhiên hỏi ta.

Câu hỏi khiến ta khựng lại. Suy nghĩ hồi lâu, ta chợt nhận ra bản thân chưa từng có một giấc mộng nào rõ ràng.

Cửu hoàng tử thấy ta im lặng không đáp, liền mở mắt, liếc nhìn rồi tự mình lên tiếng: "Ta có."

"Ta muốn ra chiến trường, muốn trở thành người được dân chúng kính ngưỡng như Tứ ca." Lời cậu vừa dứt, sự phấn khích hiện rõ. Cậu bật dậy, ánh mắt rực lên sự kiên định: "Ta muốn trở thành vị tướng quân lợi hại nhất Đại Liêu!"

Ta nhìn Cửu hoàng tử, chợt nhận ra ánh mắt ấy, vẻ mặt ấy ta đã từng thấy qua trên Tứ vương gia và Thái Tử phi. Họ hoàn toàn khác ta. Trong mắt họ, ta chỉ là một kẻ tầm thường giữa vô số người trên thế gian này. Ta chẳng thể hiểu được hùng tâm tráng chí của họ, cũng chẳng thể lý giải được khát vọng mãnh liệt hướng đến chiến tranh mà họ theo đuổi.

Ta không muốn tiếp tục chủ đề này, vì mỗi khi nhắc đến, lòng ta lại cảm thấy bực bội và không thoải mái. Cửu hoàng tử có lẽ nhận ra tâm trạng ta, liền đề nghị: "Có muốn chơi trượt cỏ không?"

Ta: "Đó là cái gì?"

Cửu hoàng tử vỗ vỗ tay, phủi đi bụi bẩn và lá cỏ, giải thích: "Là trò chơi các tiểu cô nương hay chơi."

Ta cũng đứng lên, quyết định cần phải chỉnh lại một chút thái độ và cách xưng hô của Cửu hoàng tử.

"Ta không phải tiểu cô nương, ta là Tứ Vương phi. Đệ không được gọi ta là tiểu tẩu tẩu nữa."

Cửu hoàng tử đáp: "Nhưng tẩu nhìn còn nhỏ hơn cả Tiểu Thập. Hơn nữa, chúng ta cũng chỉ cách nhau có mấy tuổi. Nếu tẩu bắt ta gọi tẩu là Tứ vương tẩu, ta thấy không tự nhiên chút nào, mà tẩu nghe cũng vậy."

Ta kiên quyết: "Không được gọi ta là tiểu tẩu tẩu."

Cửu hoàng tử nhìn ta, rồi bất ngờ bật cười. Ta không hiểu cậu cười gì.

"Vậy nên ta mới nói, về sau phải cưới một cô nương Thục quốc làm thê tử, tiểu tẩu tẩu. Tẩu giận rồi cũng chẳng khiến ai sợ."

Lửa giận trong lòng ta bỗng bùng lên. Ta nghiêm giọng nói: "Cửu hoàng đệ, ta là tẩu tẩu của đệ. Hãy chú ý lời nói của mình."

"Được, được, tẩu tẩu nói gì cũng đúng." Cửu hoàng tử không giấu giếm sự qua loa trong giọng điệu.

Ta không muốn dây dưa thêm với Cửu hoàng tử. Dù cậu nhìn có vẻ tiêu sái và dễ gần, nhưng thực ra trong thâm tâm, cậu giống hệt Tứ vương gia – tường đồng vách sắt. Nếu phải nói về ưu điểm, ít ra Cửu hoàng tử còn có thể chịu đựng mà đối đáp qua loa với người khác, chứ Tứ vương gia thì căn bản không thèm để tâm đến ai.

Cửu hoàng tử dẫn ta đi trượt cỏ, nhưng thực chất, trong mắt ta, đó chỉ là một sườn núi rất cao. Ta thành thật đứng yên một chỗ để hạ nhân lo việc bảo hộ, còn Cửu hoàng tử thì khoanh tay đứng nhìn từ xa. Dù không nhìn cậu, ta vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt của cậu qua sự im lặng ấy.

Bọn hạ nhân mang đến chiếc xe trượt cỏ. Với vóc dáng nhỏ nhắn, ta ngồi trong đó thừa thãi, trong khi Cửu hoàng tử lại gặp phải "khổ sở". Hai chân cậu cuộn trong xe trượt cỏ, trông vừa ủy khuất vừa hài hước, khiến ta không nhịn được mà bật cười.

Ta nắm chắc hai bên tay cỏ trượt, vừa lặp lại những điều hạ nhân nhắc nhở, vừa chuẩn bị tinh thần. Cửu hoàng tử với giọng đầy phấn khích hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

Ta hít sâu một hơi, gật đầu: "Xong rồi."

Cửu hoàng tử: "Xuất phát!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!