Chương 8: (Vô Đề)

Không tủi thân.

Ta thật sự không phải tủi thân, chỉ là nhận thức được chênh lệch giữa mình và Thái Tử phi.

Tứ vương gia thở dài. Ta có thể cảm nhận được hắn muốn nói gì, nhưng có lẽ ngay chính hắn cũng không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, hắn chỉ kéo chăn lên, nói đêm lạnh.

Nhờ phúc của việc hay suy nghĩ lung tung, đến ngày đi săn, sắc mặt ta tồi tệ đến mức Thải Vân phải tô lại lớp son môi, còn nói ta uể oải.

Trước khi buổi săn bắn mùa thu bắt đầu, Hoàng đế muốn nói vài lời.

Không ngoài dự đoán, ta nghe được tên Tứ vương gia trước, sau đó là tên Thái Tử phi.

Các nương nương và công chúa đứng bên cạnh phụ họa với Hoàng đế, vui vẻ nói rằng năm nay e rằng lại là Tứ vương gia và Thái Tử đứng đầu.

Hoàng đế nói xong, mọi người liền tản ra thay quần áo. Trong lều vải, ta thấy Thái Tử phi đang nói cười với nhóm người xung quanh. Mấy vị công chúa nhỏ tuổi đã bắt đầu làm nũng, đòi nàng ấy lấy sừng hươu, da hồ ly cho mình.

Ta nhỏ giọng động viên bản thân: "Hôm nay bắn trúng con thỏ là được."

"Vãn Nhi!" Thái Tử phi gọi ta.

Ta bước qua, Thái Tử phi thân thiết hỏi ta có muốn lấy da hồ ly không, bảo rằng mùa đông đến có thể làm một chiếc khăn quàng cổ.

Đám công chúa không vui, ôm cánh tay Thái Tử phi làm nũng: "Tiểu tẩu tẩu có Tứ hoàng huynh cơ mà."

Ta lúng túng nhìn về phía Thái Tử phi, có những điều giữa nữ tử với nhau không cần phải dùng lời để nói ra. Giống như lúc này, sau khi tiểu công chúa nói xong, ta chỉ lặng lẽ nhìn về phía Thái Tử phi.

Thái Tử phi cũng nhìn ta, ngay lúc này, như thể chúng ta đã trao đổi hết thảy những điều chưa nói ra.

Nàng ấy vẫn xinh đẹp như thế, nói với tiểu công chúa: "Không giống, đây là lễ vật ta muốn tặng cho Tứ vương phi."

Nàng ấy mỉm cười với ta. Lẽ ra, nụ cười ấy có thể khiến ta cảm thấy như một sự khiêu khích, nhưng nàng ấy là Thái Tử phi, nụ cười của nàng ấy không mang theo chút tiêu cực nào. Như nàng ấy đã nói, chỉ đơn giản là muốn tặng ta lễ vật.

Thái Tử phi lại hỏi mấy vị công chúa: "Vì sao các muội không gọi Tứ tẩu tẩu, mà gọi tiểu tẩu tẩu?"

Mấy vị công chúa trả lời: "Cửu hoàng huynh luôn gọi như vậy."

"Cửu đệ nói Tứ tẩu tẩu nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn so với chúng ta còn nhỏ hơn."

Thái Tử phi lần lượt gõ trán các nàng: "Tiểu Cửu không nghe lời, các muội cũng học theo. Sau này không được phép gọi như vậy nữa."

Các công chúa kéo dài giọng, đồng thanh đáp: "Được."

Ta đứng đó, cảm thấy hơi lúng túng, không biết nên nói gì hay làm gì. May mà lúc này ta đã thay xong trang phục cưỡi ngựa bắn cung, bèn nói: "Tẩu tẩu, muội đi ra ngoài trước."

Không đợi Thái Tử phi mở miệng, ta vội vàng vén rèm lên chạy ra ngoài.

Bên ngoài ánh nắng ấm áp, gió nhẹ thoảng qua, ta thở dài một hơi, chuẩn bị tìm một con ngựa ngoan ngoãn để cưỡi.

Lúc này, từ phía sườn cỏ, một tiếng "tiểu tẩu tẩu" trong trẻo vang lên.

Ánh mặt trời chói chang khiến ta không thể mở mắt ra, chỉ mơ hồ nhìn thấy một nam tử mặc y phục xanh đậm, cưỡi ngựa lao về phía ta.

"Hi — "

Nam tử nhảy xuống ngựa, đứng trước mặt ta. Khi ta nhìn rõ, thì ra là thiếu niên lang hôm ấy ở trong chùa.

Cậu hành lễ với ta nói: "Tẩu tẩu, Tứ ca bảo ta tới chơi với tẩu."

Ta không có ấn tượng tốt về cậu, bèn nhẹ nhàng từ chối: "Thu săn là dịp hiếm có, không cần đệ đi cùng, ta tự mình đi dạo một lát là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!